Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, hóa ra đường u linh lai lịch như vậy, Ngô Hải Binh tránh nặng tìm nhẹ nói hươu nói vượn, như vậy, nữ quỷ mình gặp được kia, chẳng lẽ chính là... Tử Nguyệt?
Đỗ Hổ nói tiếp: “Sau đó trường học nghỉ, tôi cũng về nhà, sau khi trải qua chuyện này, tôi không có cách nào đi học được nữa, người nhà đề xuất tạm xin nghỉ học, trường học phê chuẩn, suốt một năm, tôi ngay cả cửa phòng cũng chưa từng ra khỏi, về sau tôi nghe được trường học gió êm sóng lặng, mọi chuyện đều trôi qua, cũng không có lời đồn ma quỷ quấy phá gì nữa.
Đến lúc tốt nghiệp, trường học cũng không bảo tôi về thi, trực tiếp phát bằng tốt nghiệp, sau này tôi tham gia tổ công tác, lập gia đình sinh con, qua mười năm, trong lòng tôi vẫn không bỏ xuống được chuyện này, một mình tìm tới con đường nhỏ lên núi đó, muốn đi tế bái cô ấy, mặc kệ nói như thế nào, cô ấy dù sao cũng từng cứu tôi.
Một mình tôi lên núi, tìm được con đường nhỏ đó, nhưng mà chưa tìm được phần mộ cô ấy, đành phải ở đầu đường hoá vàng mã, cũng chưa xảy ra tình huống gì, về sau tôi cho rằng tất cả đều đã kết thúc, muốn đi trường học nhìn một cái, lúc ấy tòa nhà số ba còn chưa phong tỏa, tôi lên lầu tới phòng học 408, cửa khóa chặt, tôi ở ngoài cửa đứng một hồi, quay người lại thấy được Lâm Du, cô ấy là một trong những bạn học năm ấy tử vong.
Cô ấy lớn tiếng chất vấn tôi, vì sao năm đó mọi người đều đã chết, nhưng tôi lại không làm sao, tôi không trả lời được. Cô ấy biến thành bộ dáng rất khủng bố, muốn giết tôi, nhưng dây chuyền trên người tôi phát ra ánh vàng, đem cô ấy đánh văng ra, tôi liền chạy vội xuống lầu, nghe được thanh âm oán hận của cô ấy, nói sẽ làm tôi trả giá đắt, sau đó khi tôi xuống đến lầu một, đột nhiên bị vấp ngã, tỉnh lại mắt đã không thấy rõ, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, còn mắc bệnh si ngốc...”
Đỗ Hổ rốt cuộc nói xong tình hình, mấy người bọn Diệp Thiếu Dương nhất thời trầm mặc, nói không ra lời, ở sâu trong lòng rung động không thôi.
Ai cũng không ngờ, vụ án tự sát năm đó, lại là vì trấn áp cương thi cổ mộ.
Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Cậu lại nghĩ xem lời Ngô Hải Binh nói, đem Tử Nguyệt nói là thiết kế kiến trúc, đại khái là vì giấu diếm chân tướng, dù sao năm đó chú của hắn là hiệu trưởng, tất cả là hắn chủ trì, để nhiều người như vậy tự sát, cũng là một loại phạm tội, cho dù đã qua thời gian truy tố, nhưng chung quy không phải chuyện gì vẻ vang, khẳng định không thể nói...”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu.
Tạ Vũ Tình nói tiếp: “Nhưng lấy điều Đỗ bá bá vừa nói làm cơ sở, lại suy nghĩ lời hắn nói, trừ bộ phận về Tử Nguyệt làm ra sửa chữa to lớn, còn lại hẳn đều là thật, chẳng qua...” Cô nhìn Đỗ Hổ một cái, nói: “Có một số việc, có thể Đỗ bá đến bây giờ cũng chẳng hay biết gì.”
Đỗ Hổ lập tức mẫn cảm hỏi cô ám chỉ là cái gì.
Tạ Vũ Tình nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương: “Cậu biết tôi nói là cái gì, cậu tới nói đi.”
“Tòa nhà giải phẫu đó, hẳn là thật sự giống Ngô Hải Binh nói, là vì trấn áp cương thi mà xây, nhưng mà một bộ phận ít nhất, đó là tự sát hiến tế. Từ tình huống bây giờ chúng ta biết đến xem, chỉ là đem tòa nhà sửa thành quan tài linh đường, sợ là không trấn được cương thi phía dưới, cho nên phải hiến tế.
Hẳn là ở trước khi tòa nhà được dựng lên, Ngô Nhạc Ý cùng pháp sư Thái Lan kia đã chế định toàn bộ kế hoạch, bằng không sẽ không đem tòa nhà xây thành bộ dáng đó, chỉ là lúc ấy có lựa chọn sẵn đối tượng hy sinh hay không thì không biết, có lẽ đã lựa chọn đi.”
Đỗ Hổ nghe xong lời này, nhịn không được cười lên thê thảm: “Thì ra âm mưu đã sớm chế định sẵn.”
Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, mang theo một loại cảm khái nói: “Để bốn mươi chín người tự sát tập thể... Thế này quá đáng sợ rồi, Thiếu Dương, cái này có phải trận pháp nào đó của đạo gia các cậu hay không?”
“Không phải!” Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái, quát: “Đạo gia sao có thể sẽ làm loại chuyện này? Dựa vào giết người để cứu người, vậy cứu người ích lợi gì?”
Suy nghĩ một hồi nói: “Tám phần là Nam Dương vu thuật nào đó, Nam Dương có tam thuật, vu thuật, cổ độc, hàng đầu, nhưng rất nhiều pháp thuật thật ra là từ Trung Nguyên pháp thuật diễn sinh, nguyên lý nhất trí, bọn họ làm phép cũng lấy tứ tượng ngũ hành cửu cung bát quái vân vân làm cơ sở, ở trong pháp thuật, bảy vì căn bản định số, mặc kệ là Bắc Đẩu Thất Tinh, hay là hai mươi tám tinh tú, đều lấy bảy làm gốc.
Bảy bảy bốn mươi chín, chính là tung hoành tứ liệt, có thể hình thành một loại trận pháp cường đại, nhưng giết người mà nói, vậy trận pháp này đã xen lẫn vào một loại nghi thức hiến tế, người tự sát mà chết, quả thật có thể sinh ra oán khí cường đại, Tử Nguyệt nói mọi người sẽ trở thành lệ quỷ, trái lại không hẳn, bởi vì loại nghi thức hiến tế này sẽ rút lấy oán khí con người, ngưng tụ thành một lực lượng cường đại, hiển nhiên bị pháp sư Thái Lan kia dùng ở phương diện trấn áp cương thi...”
Tạ Vũ Tình nghe hắn nói xong, nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, lẩm bẩm: “Tôi tuy không hiểu, nhưng có thể hoàn thành nghi thức khổng lồ như vậy, pháp sư Thái Lan kia hẳn là rất lợi hại nhỉ?”
“Ít nhất là vu khôi.”
“Đó là cái gì?”
“Cấp bậc vu sư, chia làm: than nhân, vu thuộc, vu linh, vu khôi, vu tiên. Đại Vu tiên có ba đại gia tộc, hai cái đều ở trong nước chúng ta, chính là gia tộc của Tiểu Tuệ.” Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nói: “Ừm, tôi nói là Đàm Tiểu Tuệ thật sự, còn có một gia tộc vu thuật ở Nam Dương, bộ rễ khổng lồ, chia làm rất nhiều tôn giáo và phe phái, được xưng ‘Tam giáo lục bộ thập nhị chi’, có rất nhiều kẻ đều là hắc vu sư, thậm chí huyết vu.”
Tạ Vũ Tình gật đầu nói: “Vậy dựa theo ý kiến của cậu, pháp sư Thái Lan này cũng rất lợi hại rồi.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng: “Sùng bái thuật hiến tế, đều là tà ma ngoại đạo!”
“Diệp tiên sinh.” Đỗ Nghĩa đột nhiên nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Nghe cậu nói chuyện, cậu hẳn cũng là pháp sư, gần đây chuyện vệ sinh học viện, tôi đã nghe nói một ít, tôi xin cậu đừng đi quản chuyện này, tuyệt đối đừng giẫm lên vết xe đổ.”
Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên nghe ra ẩn ý trong lời hắn nói, hỏi: “Vì sao nói như vậy, anh lại làm sao biết vệ sinh học viện gần đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Là Lý Hiếu Cường nói cho tôi biết, hắn tới nhà tôi vài lần, muốn tìm cha tôi hỏi thăm tình huống, nhưng chưa thể cứu tỉnh ông ấy.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, pháp lực của Lý Hiếu Cường dù sao không đủ, không nhìn ra Đỗ Hổ là ruồi quỷ bịt mắt, lập tức hỏi: “Anh ta có nói cái gì với anh không?”
Đỗ Nghĩa nói: “Hắn tới tán gẫu với tôi vài lần, nói gần đây trường học đó có ma quỷ quấy phá, hắn đang điều tra chân tướng, sau đó hắn mở ra tập ảnh của cha tôi, bởi vì sự kiện này cũng có quan hệ với cha tôi, cho nên tôi tương đối để ý, hai ngày trước gọi điện thoại cho hắn hỏi tình huống sau đó, cảnh sát tiếp, nói hắn đã chết...
Diệp tiên sinh, tôi không hy vọng anh xảy ra chuyện, những người không tương quan, giúp đỡ thì được, tuyệt đối không thể làm chuyện thương tổn bản thân, mạng mình mới là quý giá nhất.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu cảm tạ.
Đỗ Hổ cũng khuyên nhủ: “Con tôi nói rất đúng, đừng nói đám cương thi kia, dù là Lâm Du cũng không dễ đối phó, tôi chính là bị cô ấy biến thành bộ dạng hôm nay.
Ồ đúng rồi, cô ấy lúc còn sống cũng là pháp sư, nghe nói là tục gia đệ tử của Nga Mi sơn, chúng tôi khi đó đặt ngoại hiệu cho cô ấy là ni cô, thời điểm xảy ra chuyện, cô ấy bị ép bất đắc dĩ, cũng không muốn nhảy lầu.”