Ở trên xe, Diệp Thiếu Dương đầy vui sướng đem đồ vật trong túi leo núi chuyển từng thứ đến trong cái túi đen, cái túi đen này nhìn không tính là quá lớn, nhưng không gian bên trong thực sự không nhỏ, Diệp Thiếu Dương đem một lô pháp khí đều nhét vào, sau đó cố gắng nhớ vị trí mỗi món đồ, miễn cho thời điểm làm phép lấy lầm, vậy sẽ vui lắm.
Tiểu Mã cúi đầu nhìn cái túi da màu đen ngoại hình ngầu lòi, khen: “Tôi trước kia nói túi của cậu là rương bách bảo, hiện tại thật sự có cái rương bách bảo rồi.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng rất đắc ý.
Ở đại sảnh một cửa hàng đồ Tây sa hoa, Diệp Thiếu Dương gặp được Chu Tĩnh Như.
Tuy không lâu trước đây mới gặp, nhưng bởi vì mình quá bận, một ngày như vài ngày, cho nên sau khi hai người chạm mặt, Diệp Thiếu Dương cảm giác giống như đã rất lâu không gặp.
Chu Tĩnh Như nhìn chằm chằm cái túi đeo trên vai Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Đây là cái túi đó à, Quách lão vừa gọi điện thoại cho em, nói anh đã nhận túi, rất hài lòng.”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ cười cười: “Nghĩ như thế nào lại tặng đồ cho anh?”
“Chỉ là muốn tặng anh chút đồ, lại không biết anh thiếu cái gì, đột nhiên nghĩ đến cái này, anh thích là tốt rồi.”
Chu Tĩnh Như gọi đồ ăn, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, ở dưới sự dò hỏi của cô, Diệp Thiếu Dương đem tình huống của mình ở vệ sinh học viện nói sơ qua một lần.
Chu Tĩnh Như nghe xong, cũng chưa biểu hiện ra một tia hứng thú đối với bản thân vụ án, mà là lặp đi lặp lại dặn Diệp Thiếu Dương cẩn thận: “Em mặc kệ những học sinh kia thế nào, em chỉ cần bản thân anh, nhất định không thể có việc gì, có chỗ nào em có thể giúp đỡ, nhất định phải tới tìm em.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, lời Chu Tĩnh Như nói, làm trong lòng hắn cảm thấy ấm áp, cười cười nói: “Anh quả thật là có việc muốn tìm em hỗ trợ.”
Tiếp theo kể ra sự kiện bản thân cần cô hỗ trợ.
Chu Tĩnh Như nghe xong, có chút khó xử nói: “Anh nếu nói đến ai khác còn dễ xử lý, phú hào tỉnh Giang Nam, thật không có mấy ai không nể mặt cha em, nhưng Ngô Nhạc Ý này... Tương đối già rồi, đã sớm không lăn lộn thương trường nữa, bình thường ở nhà trồng hoa cỏ, đóng cửa từ chối tiếp khách, cho dù là lão đại Cương Thành muốn gặp lão nhắm chừng cũng rất khó khăn.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Không có cách nào sao?”
Chu Tĩnh Như nghĩ nghĩ, nói: “Cha em và ông ta quả thật có chút lui tới, bởi vì bọn họ đều thích thi họa đồ cổ, nếu cha em mở miệng nói đi gặp ông ta, ông ta hẳn cũng sẽ không từ chối, dù sao nhà bọn họ rất nhiều việc làm ăn đều có lui tới với nhà em, thật ra có thể tìm cái cớ...”
“Tỷ như tặng lão một bức tranh gì đó.”
“Ừm, em trở về tìm xem, mua một bức tranh chữ không tệ.”
“Đại khái bao nhiêu tiền, tính cho anh.”
“Có thể khiến Ngô Nhạc Ý hơi đặt vào trong mắt, như thế nào cũng phải có mười vạn trở lên đi. Em đối với thứ này không hiểu lắm, đoán thôi, dù sao anh không cần lo, giao cho em.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, mười vạn tệ... Chỉ để làm một cái gõ cửa dùng một lần, không công tặng cho người khác: “Cái này thật đúng là... Còn không bằng anh vẽ cho lão một bức.”
Chu Tĩnh Như cười nói: “Anh nếu biết vẽ, vậy quả thật là dễ xử lý.”
Vốn là thuận miệng một câu, sau khi nói xong, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương cũng dùng ánh mắt tương tự nhìn cô, hai người nháy mắt đã hiểu bọn họ nghĩ tới cùng một sự kiện.
“Cái này... Có được không?” Diệp Thiếu Dương thử nói.
“Có thể được, cha em cũng nói chữ anh viết đẹp, hoàn toàn không có vấn đề, hơn nữa em cũng có lý do dẫn anh tới nhà.”
Diệp Thiếu Dương tuy trong lòng không tự tin, nhưng vừa nghĩ đến không làm như vậy, phải trả giá mười vạn tệ trở lên, nếu thật sự làm như vậy, mặc kệ tiêu là tiền của ai, mình nhất định sẽ đau lòng chết mất, lập tức gật đầu đồng ý.
“Đúng rồi, chờ sau khi gặp lão già đó, anh có thể sẽ ngả bài với lão, tránh không được đắc tội lão, đến lúc đó em có thể mắng anh vài câu, tỏ vẻ em cũng là nhìn lầm người, không có giao tình quá sâu với em, miễn cho khiến lão ghi hận em.”
Chu Tĩnh Như nhìn hắn tủm tỉm cười lên: “Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chỉ cần chuyện anh cảm thấy là đúng, em nhất định sẽ ủng hộ anh, làm ra chút hy sinh lại có gì quan hệ.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương lại cảm động một phen.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã vốn là muốn đi về ngủ, kết quả Chu Tĩnh Như tỏ vẻ, phụ cận một nơi tên là núi Phượng Hoàng mở một làng du lịch, có bãi tắm suối nước nóng, hoàn cảnh số một ở Thạch Thành, muốn mời bọn họ cùng đi tắm suối nước nóng.
Diệp Thiếu Dương chưa từng tắm suối nước nóng, không có hứng thú gì, nhưng Tiểu Mã rất muốn đi thử, vì thế đem cái xe rách bỏ lại, Chu Tĩnh Như tự mình lái Cayenne (hãng Porsche), chở bọn họ đi.
“Đúng rồi Tiểu Như.” Diệp Thiếu Dương ở trên đường đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, nói: “Có thể giúp anh kiếm một cái bình dưỡng khí lặn xuống nước dùng hay không, còn có kính lặn nước, anh có chỗ dùng tới.”
Chu Tĩnh Như nói: “Anh chừng nào cần?”
“Đương nhiên là nhanh một chút tốt hơn, nhưng cũng không cần đặc biệt vội.”
Chu Tĩnh Như gọi điện thoại, phân phó xuống, sau đó nói cho Diệp Thiếu Dương, buổi sáng ngày mai trực tiếp đưa đến Cương Thành vệ sinh học viện.
Diệp Thiếu Dương thở dài, lắc lắc đầu.
Chu Tĩnh Như tò mò hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ngay tại vừa rồi, anh phát hiện một chân lý: “
Diệp Thiếu Dương nghiêm túc nói: “Kẻ có tiền bọn em luôn nói mình hư không a tịch mịch a, không có bạn bè thật lòng gì đó, nhưng anh phát hiện, có tiền phiền não tuy rất nhiều, nhưng chỗ tốt tuyệt đối tốt hơn không có tiền, tối thiểu em một cuộc điện thoại có thể xử lý rất nhiều chuyện, bọn anh làm xong rất nhiều việc, cũng không nhất định có thể kiếm được tiền một chiếc điện thoại.”
Tiểu Mã vỗ tay hoan nghênh nói: “Sâu sắc!”
Chu Tĩnh Như hé miệng cười lên.
Đến bãi tắm, Chu Tĩnh Như sau khi ở lễ tân mua vé, mua cho mỗi người bọn họ một cái quần bơi, hẹn gặp trong suối nước nóng, sau đó bản thân đi chỗ khách nữ, hai người bọn Diệp Thiếu Dương cầm chìa khóa tiến vào chỗ khách nam, tìm phòng tìm một lúc lâu, sau khi đi vào cũng không biết là nên cởi quần áo trước hay là thế nào, chìa khóa cũng không biết dùng, cuối cùng vẫn là đến ngoài cửa cách vách, quan sát người khác hoàn thành một bộ trình tự, mới bắt chước đi làm, thiếu chút nữa bị người ta coi là biến thái rình coi.
Thay quần bơi, theo thông đạo rẽ mấy vòng, hai người tới trong một đại sảnh rất lớn, ở giữa có một cái bể cực kỳ khí phái.
Có thể là đến không đúng thời gian, trong bồn tắm không có mấy ai, đều ở xa xa, hơi nước lượn lờ, mọi người ngâm trong nước, nam nữ đều không thấy rõ.
Hai người đi xuống ngâm một lúc, tìm được một chỗ ngồi dậy là ra khỏi nước, đang ngâm thoải mái, đột nhiên nhìn thấy hai nữ tử đang trò chuyện từ xa xa đi tới.
Diệp Thiếu Dương bị dọa vội vàng đứng dậy bỏ chạy.
“Chạy nhanh đi, đây là bể nữ!”
Tiểu Mã giữ chặt hắn, nói: “Cái gì vậy, đây là suối nước nóng, nam nữ tắm chung.”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn hai em gái mặc đồ tắm xuống nước, cố ý đến đối diện nhìn thoáng qua, quả thực có nam, mới yên lòng, trở lại bên người Tiểu Mã, nhìn hai em gái kia, thì thào nói: “Nam nữ tắm rửa cùng một chỗ, xem trong TV tựa như không có gì, tự mình thể nghiệm, sao lại không được tự nhiên như vậy.”