Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 676: Chương 676: Chương 676: Lại đầu ngoan




Nữ đáp: “Đạo pháp thành thạo, pháp lực cực sâu, tuyệt đối ở trên thiên sư.”

Nam lạnh lùng nói: “Ta không phải hỏi ngươi thực lực tuyệt đối của hắn.”

Nữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Tốc độ nhanh, cảm giác tiết tấu mạnh, không chút sơ hở, quan trọng nhất là... Năng lực nắm chắc và sáng tạo cơ hội của hắn thật sự quá mạnh mẽ, có thể nghĩ đến, nếu đấu pháp mà nói, chỉ cần để hắn bắt lấy một sơ hở của ngươi, có thể thi triển ra trọn vẹn liên hoàn pháp thuật, căn bản không có đường sống đánh trả.”

Nam chậm rãi gật đầu: “Một điểm này, thật ra nhất trí với lời đồn đại.”

Nữ quay đầu nhìn hắn, trịnh trọng nhìn hắn, nói: “Sư huynh, người này đối với chúng ta uy hiếp cực lớn, nên nghĩ biện pháp xử lý...”

Nam lắc đầu: “Ngươi sai rồi, càng là uy hiếp lớn, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt không nên xảy ra xung đột với hắn.”

“Nghe lời ngươi đi.” Nữ nhìn bóng của mình ở trong nước, khuôn mặt chậm rãi biến thành bộ xương...

Tiến vào phòng, Diệp Thiếu Dương đem cô nương ném lên trên sô pha, thở hổn hển.

Chu Tĩnh Như tiến lên kiểm tra một phen mạch đập cùng nhịp tim của cô nương, kết quả hoàn toàn không còn, bị dọa nhảy dựng, vội vàng nói cho Diệp Thiếu Dương.

“Nàng là bị ngoan tinh (ngoan: con giải khổng lồ, gần giống ba ba, rùa) nhập vào.” Diệp Thiếu Dương nói: “Con ngoan tinh đó đánh không lại anh, lấy thân thể cô ấy làm phong ấn, trốn đi, quy tức thuật từng nghe nói chứ, chính là trò hay mà nghiệt súc này sở trường, nếu mạnh mẽ đánh vỡ kết giới, cô nương này cũng không sống được.”

Chu Tĩnh Như cả kinh nói: “Vậy làm thế nào?”

“Biện pháp đương nhiên là có.” Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn lại, tìm được vị quản lí kia, bảo hắn kiếm một cái chậu, đựng đầy nước đưa tới, mặt khác lại cắm một cây đuốc.

“Cây đuốc?” Quản lí gãi gãi đầu: “Cây đuốc phải làm như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ lại, ở loại địa phương này cắm đuốc, quả thật có chút làm khó hắn, vì thế bảo hắn tìm mấy miếng vải lau đưa tới.

“Mặt khác, nếu không muốn thanh danh tiệm các người bị hao tổn mà nói, tốt nhất đem những kẻ xem náo nhiệt đều ngăn hết ở ngoài cửa.”

Đến nước này rồi, quản lí cũng chỉ đành phục tùng, gọi tới một đội bảo an, gác ở ngoài cửa, sau đó gọi nhân viên vệ sinh đưa mấy miếng giẻ lau tới.

Lúc này Tiểu Mã hò hét xông vào, cầm trong tay đai lưng cùng rương bách bảo của Diệp Thiếu Dương, bên cạnh còn một tên mập đi theo, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, chính là bạn trai của cô nương trên sô pha.

“Móa, xuống tay thật ác.” Diệp Thiếu Dương nhìn về phía Tiểu Mã, buồn bực nói: “Trọng lượng hắn lớn hơn cậu, cậu là làm thế nào đánh thắng?”

Tiểu Mã khinh thường nhún vai: “Đánh nhau trò này, không phải chỉ nhìn hạng cân, tôi không phải đã nói sao, bắt quỷ tôi không được, đánh nhau loại chuyện này, Tiểu Mã ca tôi là người trong nghề.”

Diệp Thiếu Dương nhìn anh bạn kia bị đánh mặt mũi bầm dập, lại nhìn nhìn vị kia nằm ở trên sô pha, thầm than một tiếng, lại một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Nhìn sợi xích vàng trên cổ mập mạp to tới mức có thể buộc ngựa, Diệp Thiếu Dương vươn ba ngón tay: “Ba vạn tệ, cứu cô ấy một mạng.”

Mập mạp kinh ngạc nhìn hắn, há há miệng, vốn định nói chút gì đó, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Được, chỉ cần anh có thể cứu sống cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương hài lòng gật gật đầu, tên mập chết tiệt này coi như có chút tình cảm.

Đợi một hồi, đồ đạc cần được đưa tới, Diệp Thiếu Dương đòi một sợi dây ni lông, bảo Tiểu Mã đỡ cô nương ngồi dậy, dùng dây ni lông trói hai tay cô, buộc ở trên sô pha, trong lúc đó mập mạp từng phát biểu lo lắng nghi ngờ, nhưng Diệp Thiếu Dương hứa hẹn nhất định không có việc gì, cũng chỉ đành nghe theo hắn.

Sau khi đem người trói chặt, Diệp Thiếu Dương đem chậu gỗ đựng đầy nước đặt ở chỗ đối diện cô nương cách xa nửa mét, tiếp theo từ trong túi lấy ra một tập giấy hoàng phiếu, thấm ướt ở trong nước, sau đó dán một tấm ở trên người cô nương, cuối cùng ở vài vị trí trên người cô nương dán lên Tị Hỏa Phù.

Sau khi xong việc, Diệp Thiếu Dương đổ chút mỡ giao lên hai miếng giẻ, điểm hỏa, sau đó để sát vào bên người cô nương bắt đầu nướng.

“Này, mày làm cái gì vậy!” Mập mạp thật sự nhịn không được, muốn tiến lên ngăn cản, bị Tiểu Mã ôm chặt lấy.

Diệp Thiếu Dương cũng không trả lời, nhưng thấy dưới đuốc nung, giấy hoàng phiếu chưa bị điểm hỏa, vết ướt bên trên lại bốc hơi lên từng chút một, ở dưới tác dụng của linh phù cũng không tiết ra ngoài, mà là tập trung ở bên trong, vòng quanh toàn thân cô nương bốc hơi lên.

“Nhiệt độ không cao, chỉ khiến cô ấy cảm thấy nóng một chút, cảm thấy khát nước, yên tâm đi.” Đối mặt nhân viên vây xem trợn mắt há hốc mồm, Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói.

Chỉ chốc lát, trên người cô nương mồ hôi như mưa rơi, mồ hôi chảy tới trên giấy hoàng phiếu, lại bị đuốc nung khô, hóa thành hơi, tuần hoàn không thôi...

Qua khoảng mười phút, Diệp Thiếu Dương nhìn đồng hồ treo tường trên tường, đối mặt cô nương, có chút buồn bực nói: “Còn liều mạng chống đỡ?”

Vừa mới dứt lời, toàn thân cô nương đột nhiên run lên, hai mắt mở ra, vẻ mặt dữ tợn nhìn Diệp Thiếu Dương, con ngươi xanh lét bắn ra hào quang hung tàn, ý đồ vung đôi tay công kích, nhưng bởi vì hai tay bị trói, không di động được.

“A!” Cô nương phát ra từng tiếng rít, càng thêm dùng sức giãy dụa, ngay cả sô pha cũng bị khẽ động, Diệp Thiếu Dương bảo quản lí mang theo mấy người bảo vệ tiến đến đè lại, bản thân đối mặt cô nương thản nhiên nói: “Đi ra!”

Trong miệng cô nương đột nhiên phát ra một thanh âm chói tai: “Pháp sư nơi nào đến, dám chọc vào ngoan tộc chúng ta!”

Diệp Thiếu Dương nói một lần nữa: “Đi ra.”

“Hừ, ta không ra, ngươi có thể làm khó dễ được ta, dám ngọc đá cùng vỡ sao?”

Diệp Thiếu Dương không nói gì cả, gõ một phát ở trên cằm cô nương, nháy mắt miệng cô nương mở ra, nhét một đồng tiền Ngũ Đế vào trong miệng cô, đẩy đến phía dưới cuống lưỡi. Diệp Thiếu Dương tiếp tục cầm đuốc, tiếp tục đốt ở quanh thân thể cô nương.

Cô nương sau khi toát mồ hôi đến trình độ nhất định, trên mặt xuất hiện biểu cảm khổ sở, há to mồm thở dốc.

“Ngươi như vậy, sẽ làm ta cùng nàng cùng chết...” Thanh âm ngoan tinh nghe mang theo sự mỏi mệt.

“Phải không?” Diệp Thiếu Dương niệm chú ngữ, linh phù dán trên người cô nương lập tức phát ra linh quang, bảo hộ linh hồn của cô không chịu ăn mòn.

Đốt xong một cây đuốc, Diệp Thiếu Dương lại điểm hỏa một cây, giao cho Tiểu Mã, sau đó tự mình xoay người ngồi xổm bên chậu gỗ, vốc lên một vốc nước, đưa đến trước mặt cô nương.

Trên mặt cô nương lập tức xuất hiện vẻ mặt cực độ hướng tới, nước miếng cũng chảy ra.

“Van cầu ngươi, cho ta uống một ngụm...” Ngoan tinh uể oải nói.

Diệp Thiếu Dương cười cười, tự uống một ngụm, sau đó đem nước còn lại hăt xuống đất, đưa tay chỉ vào chậu gỗ to đựng đầy nước trước mặt: “Muốn uống nước à? Đi ra đi, đi ra uống đủ.”

Biểu cảm trên mặt cô nương càng thêm dữ tợn điên cuồng, mặt đỏ bừng, nước miếng giàn giụa, nhìn qua có chút như là cơn nghiện phát tác, nhưng so với trình độ đó thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Mấy người vây xem trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, ngay cả gã béo bị mấy người bảo vệ đè lại cũng quên giãy dụa.

Chu Tĩnh Như tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, sợ hãi hỏi: “Thiếu Dương ca, đây là chuyện gì?”

“Ngoan tinh là thủy sinh vật, sợ nhất thiếu nước, một chiêu này của anh chính là khiến nó cảm thấy khốc nhiệt không chịu nổi, nhu cầu cấp bách bổ sung nước, lại có nguồn nước lấp lánh ở trước mặt, nó rất nhanh sẽ chịu không nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.