Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 677: Chương 677: Chương 677: Đại yêu xuất thế




Diệp Thiếu Dương lại vốc lên một vốc nước, đưa đến trước mặt cô nương, tiếp tục trêu đùa ngoan tinh.

“Van xin ngươi, đại pháp sư, ta không dám nữa, ta không hại người, để ta đi ra ngoài được không?” Ngoan tinh đau khổ cầu xin, hơi thở mong manh.

“Không rảnh đàm phán điều kiện với ngươi, ngươi muốn ra thì đi ra.” Diệp Thiếu Dương xa cách.

“Hu hu, ta chịu không nổi nữa!” Trong miệng cô nương, đầu lưỡi bị tiền Ngũ Đế chống đỡ đột nhiên run lên, một ánh sáng màu xanh chen đầu lưỡi ra, bay ra, rơi thẳng xuống nước.

Theo ‘Ào’ một tiếng, bọt nước sôi sục, mọi người vội vàng đem ánh mắt dời qua, chỉ nhìn thấy một con ba ba da xanh ghé vào trong chậu gỗ, đầu to như cái thớt, trên đỉnh đầu mọc một vòng bướu thịt màu đỏ, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.

Những người này ở đây nào từng gặp loại chuyện này, nhất thời một đám sợ tới mức ngây ra như phỗng, nói không ra lời.

Diệp Thiếu Dương đạp một chân ở trên lưng ngoan tinh, nhìn thoáng qua, cười lạnh: “Thì ra là một con lại đầu ngoan, ngươi chỉ trăm năm tu vi, thực cho rằng có thể hoành hành ở nhân gian?”

Ngoan tinh bị hắn đạp ở dưới chân, chỉ lo vùi đầu uống nước, đột nhiên cổ duỗi ra, hướng Diệp Thiếu Dương phun ra một ngụm khí đen.

Diệp Thiếu Dương sớm đoán trước, tung ra một đạo linh phù, đem khí đen hấp thu, đưa đến trước mặt nhìn, trên linh phù máu đen lưu động, tản mát ra một mùi tanh hôi, nhất thời nhướng mày: “Từng sát sinh, vậy không thể tha cho ngươi.” Bảo Tiểu Mã đem ba lô của mình ném tới.

Ngoan tinh biết vận mệnh của mình, vô lực giãy giụa ở dưới chân Diệp Thiếu Dương một hồi, biết khó thoát chết, cũng không phản kháng nữa, giương mắt oán độc nhìn Diệp Thiếu Dương, oán hận nói: “Trêu vào miết tộc chúng ta, cho dù ngươi là ai, cũng chết không có chỗ chôn.”

“Ồ, biết rồi.”

Đối với loại lúc sắp chết mở miệng mắng chửi người tìm chút an ủi tâm lý này, Diệp Thiếu Dương từ trước tới giờ không để vào mắt, ngươi cũng sắp giết nó rồi, còn để ý cho người ta sắp chết mạnh miệng vài câu sao?

Từ trong ba lô lấy ra một bao hùng hoàng, mở ra, trực tiếp đổ xuống nước.

Hùng hoàng vào nước, cảm giác được yêu khí, trong chậu gỗ nho nhỏ lập tức lập tức nổi lên bọt sóng, giống như nước sôi.

“A...” Ngoan tinh phát ra tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi, tứ chi đong đưa, lại bị Diệp Thiếu Dương gắt gao đạp chặt mai rùa, không thể động đậy, làn da toàn thân nhanh chóng thối rữa, máu đỏ tươi phun trào ra, thân thể héo rút từng chút một.

“Ta là tiên phong của đế quân, ngươi giết ta, đế quân sẽ không tha cho ngươi...”

Đế quân? Ở đâu ra đế quân nào thế? Diệp Thiếu Dương buông chân, muốn cho nó đi lên hỏi rõ ràng, kết quả thân thể ngoan tinh đã tan thành một vũng máu, vô số tinh phách từ trong chậu gỗ bay ra. Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, những cái này đều là quỷ hồn bị lại đầu ngoan hấp thu luyện hóa.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn vị cô nương kia nằm ở trên sô pha, ngã ở nơi đó không nhúc nhích, vội vàng tiến lên cởi dây thừng ở hai tay, bảo người ta lấy nước tới, càng nhiều càng tốt.

Quản lí dứt khoát ôm một thùng nước khoáng tới. Diệp Thiếu Dương đổ ra một ít cho cô nương uống, còn thừa không chút khách khí hắt vào trên thân cô, qua một hồi, cô nương ho một tiếng, khôi phục hít thở.

Diệp Thiếu Dương ở bên cạnh quan sát một hồi, thấy sắc mặt cô nương dần dần chuyển biến tốt, đứng dậy nói cho mập mạp, đưa đến bệnh viện truyền nước biển bổ sung hơi nước, một giờ chắc chắn tỉnh, sau đó đem số thẻ ngân hàng của mình thông qua di động gửi cho hắn.

Mập mạp ngàn ân vạn tạ, tỏ vẻ trở về sẽ chuyển khoản.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương rời phòng, phân biệt đi thay quần áo của mình, Chu Tĩnh Như vốn định đặt một phòng tốt ở gần cho bọn hắn ở, Diệp Thiếu Dương không muốn lãng phí, ở dưới sự kiên trì của hắn, Chu Tĩnh Như đành phải lái xe đưa bọn hắn về căn nhà thuê ở khu đại học.

Trên đường Tiểu Mã và Chu Tĩnh Như hỏi thăm về tình huống con lại đầu ngoan kia, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ, đó chỉ là một con yêu quái rùa trăm năm tu vi, không đáng nhắc tới.

“Vậy đế quân trong miệng nó nói là cái gì vậy, rất lợi hại sao?” Chu Tĩnh Như hỏi.

Diệp Thiếu Dương giải thích: “Dùng hai chữ ‘Đế quân’ làm xưng hô, chỉ có lệ quỷ đại yêu sống ngàn năm trở lên, bởi vì thời điểm thành người tiếp xúc là xã hội phong kiến, tư duy bây giờ còn dừng lại ở thời điểm đó, cho nên lấy tên cho bản thân cũng đều là đế nha vương nha gì đó, quỷ gọi là đế quân nhiều đếm không xuể, nhưng thật sự trâu bò đều bị diệt không còn là bao.

Số ít mấy con cũng bị ép co đầu rút cổ ở Quỷ Vực, không dám lộ mặt, bởi vậy anh cũng không biết nó nói là đế quân nào.”

Lái xe đến nơi, Diệp Thiếu Dương và Chu Tĩnh Như cáo biệt, hàn huyên vài câu, sau đó xuống xe, cùng Tiểu Mã cùng nhau trở lại nhà thuê.

Sau khi vào nhà, Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy có chút mệt, từ chối đề nghị ăn khuya của Tiểu Mã, trở lại phòng, cởi đồ lên giường, nhất thời cũng không ngủ được, nhắm mắt lại phác thảo chi tiết hành động ngày mai.

Đột nhiên, trong đai lưng bị cởi xuống đặt ở đầu giường đột nhiên phát ra một ánh sáng màu bạc, quay đầu nhìn lên, tà khí phóng to, một bóng người màu trắng, như sương khói lượn lờ dâng lên, dừng ở phía trước cửa sổ, hóa thành hình người.

Một thân áo bào trắng, ngay cả khuôn mặt cũng che khuất. Là Dương công tử.

Diệp Thiếu Dương ngây ra một phen, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nói: “Ngươi sao lại đi ra?”

“Ta vì sao không thể ra?” Dương công tử nói.

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Tuyết Kỳ đâu?”

“Đương nhiên còn ở trong gương, cô ấy không có hồn thân, không ra được.” Tạm dừng một chút, Dương công tử nói: “Ngươi nghĩ được cách cứu cô ấy chưa?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, không có hồn thân, Tuyết Kỳ chỉ có thể vĩnh viễn sống ở trong không gian hư ảo trong gương, mình quả thực không có biện pháp nào hay.

Diệp Thiếu Dương thấy hắn hai tay chắp sau lưng, đứng ở bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn màn đêm, mình vừa lúc cũng không ngủ được, dứt khoát xuống giường, đi đến bên người hắn, sóng vai đứng, nhìn non nửa khuôn mặt dưới vành nón của hắn, nói: “Nếu ta lật vành nón của ngươi, sẽ thế nào?”

“Ngươi có thể thử xem.”

Diệp Thiếu Dương ra tay như tia chớp, tay phải bắt pháp quyết, vỗ về phía mặt Dương công tử.

Bóng người Dương công tử bất động, tay áo vung lên, một luồng tà khí cường đại ngưng tụ ở trước người, hình thành kết giới.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy bàn tay bị cản, lập tức biến hóa pháp quyết, đâm phá kết giới, tiến lên không đến hai tấc, lại là một đạo kết giới ngăn cản đường đi, hình dáng tay Diệp Thiếu Dương lại biến đổi...

Tổng cộng biến ảo năm đạo pháp quyết, liên tục đánh tan năm đạo kết giới Dương công tử bày ra, thẳng đến lúc sắp chạm tới mặt hắn, bàn tay cảm nhận được một luồng tà khí cường đại ăn mòn, không thể tiến tới một tấc nữa, phẫn nộ buông bàn tay.

“Đại Thái Cực Ngũ Hành Thủ, ngươi biến hóa tự nhiên như vậy.” Trong thanh âm Dương công tử, cũng mang theo một chút kinh ngạc.

“Ngươi biết mà, ta trừ thật sự bận không chịu nổi, buổi tối mỗi ngày đều sẽ thổ nạp tu luyện.”

“Nhưng ngươi tiến triển cũng quá nhanh rồi.” Dương công tử nghĩ đến cái gì, hỏi: “Là bởi học được tiên thiên bát quái sao?”

Diệp Thiếu Dương không chút giấu diếm gật gật đầu: “Ta trước đó thử vận dụng tiên thiên bát quái để thổ nạp đại chu thiên, kinh mạch đổi chỗ, có thể thoải mái đạt tới vô hạn cực, thổ nạp một chu thiên thu hoạch cương khí, có thể bằng ba lần lúc bình thường.”

Dương công tử trầm mặc một lát, lặng lẽ nói: “Ngươi có đại tạo hóa bực này, nhắm chừng một ngày nào đó có thể đạt tới thực lực của Đạo Phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.