Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Ngươi ý tứ bây giờ còn chưa được?”
“Ngươi đừng quá tự tin.” Dương công tử xoay người lại đối mặt hắn, há há miệng, đột nhiên nói: “Ngươi có thể đem quần áo mặc vào trước hay không?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, cúi đầu nhìn nhìn quần đùi bẹt trên người mình, nói: “Làm gì, ta lát nữa phải đi ngủ, ngươi không có việc gì mặc quần dài ngủ à?”
Dương công tử mím mím môi, phun ra hai chữ: “Bất nhã.”
Diệp Thiếu Dương xì một tiếng: “Đều là đàn ông đàn ang cả, ngươi giả đứng đắn cái gì.”
Dương công tử đành phải đem đầu quay sang một bên, nói: “Xem ở trên phần ngươi tương đối giữ chữ tín, gỡ bỏ phong ấn cho ta, tiếp tục làm giao dịch thế nào?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Hả?”
“Ngươi biết con lại đầu ngoan kia tới từ đâu không?”
Diệp Thiếu Dương nhướng mày, nói: “Ngươi biết?”
“Ta biết, Khuê Mộc Lang tinh xâm nhập tinh bàn Quỷ Kim Dương, không riêng gì chủ giết chóc, còn chủ yêu tinh lệch vị trí, ứng ở vùng phụ cận này, không bao lâu nữa, nơi này sẽ có một đại yêu xuất thế...”
Đáy lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống.
“Ngươi biết, đại yêu tất có nội đan, đối với bất luận kẻ nào mà nói, đó cũng là bảo bối hiếm có trên đời.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu. Tu vi của yêu tinh, tất cả ở trên nội đan, nhưng nội đan yêu tinh cấp thấp tác dụng không lớn, chỉ có thể coi như thuốc phép để dùng, chỉ cần đại yêu tu vi ở trên mấy ngàn năm, nội đan có thể thừa nhận nghiệp hỏa đốt cháy mà không nát, đó là bảo bối thật sự, ở trong tay pháp sư có thể phát huy ra vô tận diệu dụng...
Trong giây lát, Diệp Thiếu Dương nhớ tới lý do Nhuế Lãnh Ngọc khi tách ra với mình nói ra, chẳng lẽ... Cô ấy là đang tìm kiếm phương vị đại yêu xuất thế? Nhưng chuyện lớn như vậy, vì sao mình lại chưa nhận được một chút manh mối nào?
“Là đại yêu gì?” Diệp Thiếu Dương nói.
“Mỗi ba năm trăm năm, đại yêu xuất thế, hấp thụ nguyệt hoa, rèn luyện nội đan. Lần này đi ra ta cũng không biết là yêu quái gì, nhưng ta có thể cảm nhận được khí tức trên thân nó, nó cường đại vượt xa vài lần gần đây, có lẽ, lần này là một yêu vương.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, yêu vương... Mấy ngàn năm tu vi, vậy cũng không phải là thứ bình thường, mình tuyệt đối không phải đối thủ.
“Đúng rồi, sao ngươi có thể cảm giác được đại yêu tồn tại, ta sao lại không cảm giác được?”
“Ta là hỗn độn chi khí, có thể cảm nhận được vũ trụ chi lý, bất cứ một chút thay đổi nhỏ bé nào.”
“Nghe thật lợi hại.”
Dương công tử nói tiếp: “Ta giúp ngươi tranh nội đan, ngươi chỉ cần đáp ứng ta một điều kiện.”
“Đem nội đan chia cho ngươi?”
Dương công tử khinh thường cười: “Ta cũng không thèm thứ này, nhưng ta muốn ngươi giúp ta một việc, việc này, chỉ có ngươi có thể giúp. Ngươi tạm không nên hỏi là cái gì, đáp ứng ta là được.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai nói: “Cái này sao được, nhỡ đâu ngươi bảo ta giết người hoặc là tự sát, ta làm thế nào.”
“Ta không bảo ngươi giết người, chỉ bảo ngươi tìm người, nhưng người này không dễ tìm, hơn nữa có nguy hiểm, chỉ như vậy.”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghĩ nghĩ, gật gật đầu: “Nếu thật là tìm người mà nói, dễ nói chuyện. Nhưng ta có yêu cầu kèm theo... Hắc hắc, có thể lật lên trùm đầu của ngươi để ta nhìn mặt của ngươi hay không?”
Dương công tử khẽ gật đầu, nói: “Mặt của ta, không phải ngươi có thể xem, nhưng đợi khi tìm được người kia, ngươi sẽ có cơ hội nhìn thấy, nếu đến lúc đó ngươi còn có hứng thú xem mà nói.”
“Có hứng thú, càng không nhìn thấy, ta càng muốn nhìn.”
Dương công tử cong lên khóe miệng cười cười, bóng người bay lên, bay về phía ngoài cửa sổ.
“Tuyết Kỳ ở trong Âm Dương Kính rất ổn, đang bế quan tu luyện, ngươi đừng quấy rầy cô ấy, chờ ta tra được tin tức, sẽ tìm đến ngươi.”
Nhìn bóng người hắn chậm rãi biến mất, Diệp Thiếu Dương về bên giường ngồi xuống, nghĩ đến chuyện Dương công tử nói, đại yêu xuất thế, giết chóc lan tràn... Nếu là thật, có lẽ sẽ hình thành một trường hạo kiếp, mặc kệ thế nào, mình cũng chỉ có thể binh đến tướng chặn, làm hết sức.
Sáng sớm hôm sau, hơn bảy giờ, Diệp Thiếu Dương bị Tạ Vũ Tình gọi điện thoại đánh thức, bảo hắn bắt xe đến đầu đường cao tốc gặp mặt.
Rời giường rửa mặt xong, Diệp Thiếu Dương lại gọi điện thoại cho lão Quách, bảo hắn tự chạy tới vệ sinh học viện, ở ngoài cổng trường gặp mặt. Lúc ra khỏi nhà, Tiểu Mã cứ đòi đi theo, nói là muốn đi trợ thủ cho lão Quách, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ đành dẫn cậu ta theo.
Đi ra ngoài ăn bữa sáng xong, hai người bắt xe tới đầu đường cao tốc, tìm được xe của Tạ Vũ Tình, sau khi lên, Diệp Thiếu Dương lại gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, biết được thiết bị lặn đã đưa đến vệ sinh học viện, còn tìm một người biết lặn hỗ trợ. Diệp Thiếu Dương xin số điện thoại gọi qua, biết được người đó đã chờ ở ngoài cửa lớn của học viện.
Không đến một giờ, ô tô lái đến ngoài cửa vệ sinh học viện, Diệp Thiếu Dương tìm được nhân viên lặn Chu Tĩnh Như giới thiệu, người này tự giới thiệu tên Triệu Lượng, là lái một chiếc xe tải nhỏ đến, Diệp Thiếu Dương đại khái nhìn qua, trên xe có hai bộ thiết bị lặn.
Một lát sau, lão Quách cũng đến, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã đi theo hắn, đi tòa nhà giải phẫu điều tra thi sào trước, mình và Tạ Vũ Tình cùng nhau ngồi lên chiếc xe tải nhỏ Triệu Lượng lái, ở dưới sự chỉ dẫn của Ngô Hải Binh tiến vào cổng trường, đem xe đi mãi tới gần bên cạnh rãnh nước của Lệ Phân viên, nơi này hẻo lánh, sẽ không có học sinh đến.
Diệp Thiếu Dương ở dưới sự trợ giúp của Triệu Lượng thay đồ lặn, đội kính cùng mũ lặn, đem bình dưỡng khí đeo vào, sau khi nghe Triệu Lượng nói hạng mục chú ý, liền lao vào trong rãnh nước đen.
Nước trong rãnh nước đen rất lạnh, tuy mặc đồ lặn, vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, Diệp Thiếu Dương không thể không phóng thích cương khí chống cự.
Bên canh một mảng xám xịt, cái gì cũng không thấy rõ, Diệp Thiếu Dương đành phải một đường lặn xuống, kết quả phát hiện càng đi sâu vào trong, chất nước thế mà trở nên trong suốt.
Diệp Thiếu Dương một hơi lặn xuống sâu mấy chục mét, rốt cuộc đến điểm cuối, nhìn trái nhìn phải, khắp nơi đều là nước bùn, không có cổ mộ trong tưởng tượng.
Lững thững đi một hồi, phát hiện nước đều là đang hướng về một phía mà chảy, vì thế bơi tới, rốt cuộc phát hiện một dòng nước, xoay tròn tiến vào một huyệt động, huyệt động đó giống như hố đen của dải Ngân Hà, dùng đèn pin lặn soi xuống, cái gì cũng không nhìn thấy.
Dòng nước chậm rãi chảy vào hố đen, tốc độ không nhanh, cho nên Diệp Thiếu Dương có thể đứng lại ở đáy nước, quan sát một hồi phát hiện một hiện tượng rất kỳ quái: phàm là cành cây, bùn đất mảnh vụn vân vân một khi tới gần hố đen, lập tức bị ngăn trở, chỉ có dòng nước có thể đi vào.
Diệp Thiếu Dương tò mò chen lên, quả nhiên, có một lực lượng kết giới đem bản thân cản bên ngoài.
Hai tay nâng kết giới, phóng thích cương khí cảm giác một chút, lúc này, trên kết giới đột nhiên nổi lên một gợn sóng, hình thành một hàng chữ viết: “Kết giới nhược phá, vạn lưu quy khư, cương thi xuất canh.”
Câu này làm Diệp Thiếu Dương từ bỏ ý nghĩ đánh vỡ kết giới, ghé vào trên kết giới, mở ra Thiên Thông Nhãn, chiếu trong hố đen nhìn quét qua, nhìn thấy một dòng nước xoay quanh, giữa đó nổi lơ lửng những vật hình dài, nhìn kỹ, tất cả đều là thi thể đội nón mang giáp.
Đồng giáp thi! Diệp Thiếu Dương âm thầm hít khí, cẩn thận quan sát một lát, phát hiện trên mặt mỗi đồng giáp thi đều dán một tờ linh phù, không nhúc nhích, như là đang trong mê man.