Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 685: Chương 685: Chương 685: Thu phục nữ quỷ




“A!” Lâm Du hét lớn một tiếng, miệng mở ra, trong miệng thế mà lại bắn ra mấy luồng sáng màu lam, đâm vào hai bên sườn của Diệp Thiếu Dương.

Một cơn đau có tính bùng nổ nổ tung ở trong cơ thể Diệp Thiếu Dương. “Phốc” một tiếng phun ra một ngụm máu, lại nghiến chặt răng, thừa dịp loại kình lực quỷ dị kia còn chưa lan tràn ra ở trong kinh mạch, hai tay chắp chữ Thập, đem sáu ngọn lửa bùa nắm trong tay, không ngừng biến hóa thủ ấn.

“Tạo hóa động huyền, thiên, địa, luật, pháp!” Biến mỗi một lần thủ ấn, trong miệng liền niệm ra một chữ, hai tay mang theo lửa bùa, lần lượt đánh vào trên người Lâm Du.

Sau bốn lượt công kích mạnh, oán khí kết giới quanh thân Lâm Du triệt để bị đánh nát, Lâm Du bứt ra lui về phía sau, vào hướng trong vách tường ẩn nấp.

Mất sức thật lớn cuối cùng phá quỷ thân của cô, khiến cô ta phải bỏ chạy khôi phục, cố gắng liền uổng phí, Diệp Thiếu Dương đương nhiên mặc kệ, giơ tay, đánh ra một nắm đậu đồng, từ vách tường bắn nảy, hơi ngăn trở thế lui của Lâm Du, ép người lên phía trước, tay trái cầm lên một lá Định Hồn Phù, lay trái lay phải, dán về phía mặt Lâm Du.

Thời điểm sắp dán lên, Lâm Du toát ra một quầng âm hỏa, thế mà đem Định Hồn Phù đốt cháy. Diệp Thiếu Dương mỉm cười, chân trái đạp ở trên tường, dựa thế thò ra, linh phù trong tay mượn lửa bùng nổ, rơi xuống đất.

“Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh! Thiên thụ thần uy, tát đậu thành binh!”

Chỉ nháy mắt, đậu đồng rải trên mặt đất bắt đầu lăn lộn, bị âm hỏa điểm hỏa, liên tiếp bùng nổ ‘tách tách’, linh lực bắn ra bốn phía, không ngừng đánh trúng hồn thân của Lâm Du, toàn thân Lâm Du run rẩy, kêu rên liên tục.

Diệp Thiếu Dương theo sau đuổi kịp, tay trái bắn ra một sợi chỉ đỏ, nhìn thấu phòng ngự của Lâm Du, từ trên cổ cô ta vòng qua, dưới chân bước ra Thiên Cương Bộ, không ngừng lui về phía sau, tay trái dùng sức kéo sợi chỉ đỏ.

“Thiên la địa võng nhất tuyến khiên, vạn pháp sinh biến! Qua đây cho ta!” Đột nhiên lui về phía sau, dùng sức khẽ động sợi chỉ đỏ, đem Lâm Du kéo đến bên người mình, ngón cái tay phải đánh vỡ phòng ngự, đè chặt ở trên quỷ môn cô ta.

Quỷ môn là điểm yếu chỗ bảy tấc của lệ quỷ, một khi bị pháp sư đè chặt, cho dù có thần thông lớn bằng trời cũng không bày ra được.

“Phục chưa?” Diệp Thiếu Dương lạnh nhạt nói.

Diệp Thiếu Dương một tay đè quỷ môn của Lâm Du, một tay khác vươn về phía cô, dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, nói: “Ta không biết Tử Nguyệt cùng Thái Lan lão kia mạnh bao nhiêu, nhưng ta có lòng tin thắng được bọn hắn. Đi theo ta, ta giúp ngươi đoạt lại nguyên thần, tự mình đưa ngươi xuống âm ty.”

“Ta... Còn có cơ hội luân hồi sao?”

“Có, chỉ cần đến suối sinh cơ rửa đi một thân oán niệm, đến lúc đó ta giúp ngươi đi cửa sau, tìm Thôi Phủ Quân hỗ trợ.”

Lâm Du mở to một đôi lòng trắng mắt, nhìn chằm chằm hắn, lẩm bẩm: “Ta, có thể tin tưởng ngươi sao?”

Diệp Thiếu Dương trịnh trọng gật gật đầu: “Có thể, ta cam đoan.”

Lâm Du quỳ mọp ở trên mặt đất, khom lưng dập đầu, một ánh sáng lan tràn ở trên người, làn da lui từng chút một, tóc dài sinh ra, một nữ quỷ vốn cực kỳ đáng sợ, thuận tiện biến hóa thành một mỹ nữ thanh tu, mặc đồng phục đi học váy ngắn, duyên dáng yêu kiều, chỉ là toàn thân lục quang quanh quẩn, cho người ta cảm giác âm trầm.

“Như vậy nhìn tốt hơn nhiều rồi.” Diệp Thiếu Dương lui ra phía sau vài bước, chậm rãi nói.

Tạ Vũ Tình đi đến bên người hắn, lẩm bẩm: “Sao chị lại cảm giác, còn không tốt bằng lúc trước...”

Diệp Thiếu Dương giật mình nói: “Sao có thể?”

“Thật sự, nữ quỷ trong phim kinh dị Nhật Bản, tất cả đều là bộ dạng này, xâm nhập lòng người, cậu xem, tóc thật dài, làn da trắng bệch, sau đó mặc đồng phục...”

Diệp Thiếu Dương cạn lời.

Tất cả ảo giác biến mất, phòng học khôi phục đến bộ dáng trước đây, Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình nhìn quanh, nghĩ đến thảm cảnh trước đó nhìn thấy ở trong ảo giác, thổn thức không thôi.

“Hỏi trước một vấn đề.” Diệp Thiếu Dương nói: “Ánh lam vừa rồi trong miệng cô, căn bản không thuộc loại quỷ lực, đó là cái gì?”

Lâm Du mỉm cười: “Là pháp khí tôi sử dụng lúc còn sống, bị tôi sau khi chết luyện thành hồn khí.”

Diệp Thiếu Dương giật mình, nghĩ nghĩ nói: “Cô... Có cái gì muốn nói không, tỷ như, thứ nhất vì sao sẽ cương thi quấy phá, còn có chân tướng về hiến tế Sinh Cơ Biến.”

Lâm Du trầm mặc một hồi, nói: “Nghe giọng điệu cậu, rất nhiều chuyện cậu hẳn là đã biết, tôi sau khi chết, bị đại vu sư Thái Lan kia phong ấn lại. Tôi lúc ấy vô cảm vô thức, chờ lúc tôi tỉnh lại, tôi đã bị phong ấn ở trong một thân cây, giống với thi thể các bạn học kia, ngay tại trên La Bàn sơn, cậu có thể đi xem nơi đó một chút, đã xây thành một con đường...”

“Tôi đã từng đi, còn đánh một trận với Tử Nguyệt.” Diệp Thiếu Dương nói.

Lâm Du giật mình nhìn hắn: “Cậu chưa chết?”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, nói: “Nói cái gì, tôi chết rồi còn có thể ở đây sao?”

Lập tức đem tình huống của mình nói một lần.

Lâm Du nghe xong, thở dài, ảm đạm nói: “Không sai, con đường nhỏ đó, chính là chỗ Sinh Cơ Biến hình thành trận pháp, con đường nhỏ đó là phạm vi quỷ lực của Tử Nguyệt, có thể khiến cô ta tăng mạnh ít nhất ba thành tu vi, nhưng cô ấy chưa sử dụng Quỷ Hư Hóa Kính, bằng không cho dù là cậu cũng không cách nào còn sống đi ra.”

“Quỷ Hư Hóa Kính, đó là cái gì?”

“Hẳn là một loại quỷ thuật công kích Sinh Cơ Biến giao cho, Tử Nguyệt có thể lợi dụng linh lực cường đại của đường u linh, mô phỏng ra một không gian cùng loại Âm Dương giới, đem nguyên hồn người ta kéo vào, cụ thể tôi cũng không biết, tôi chưa đi vào, nhưng có một lần một vị thiền sư Ngũ Đài Sơn hay là nơi nào đó muốn thu phục cô ta.

Tôi tận mắt thấy cô ta đem thiền sư kéo vào Quỷ Hư Hóa Kính, diệt nguyên hồn, thân thể hóa thành một đống xương trắng ngay tại chỗ...”

Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu: “Nghe thật là lợi hại nha.”

Lâm Du tiếp tục kể tình huống sau đó của mình: “Tôi sau khi tỉnh táo, phát hiện thi thể mình bị đóng đinh vào một cây gỗ hương tơ vàng, không thể động đậy, ở hai bên đường trồng mấy cái cây như thế, trong mỗi một cây đều phong bế một thi thể, hồn phách cũng bị nhốt ở trong đó, cậu đã từng thấy, nguyên lý trong đó cậu cũng biết.

Tóm lại, người trong những cái cây này không ngừng cung cấp quỷ lực cho con đường u linh, cho Tử Nguyệt hấp thu tu luyện, cùng duy trì cấm chế trận pháp của con đường đó.

Vài năm sau, tất cả quỷ hồn đều bị luyện hóa, thân thể cũng trở thành công cụ sinh ra oán khí, chỉ có tôi bởi vì nguyên hồn phong tỏa, vẫn tồn tại. Đương nhiên, đại vu sư Thái Lan cũng biết tôi bị hắn dùng cái chêm sắt đó từng gõ hồn ấn, hồn phách không thể rời cơ thể.

Nhưng hắn lại chưa chú ý tới, khi thân thể tôi bị gỗ hương tơ vàng dung hợp từng chút một, hồn ấn cũng từng chút một mài mòn, biến mất. Quá trình này, kéo dài bảy năm...

Bảy năm sau, hồn phách của tôi rốt cuộc rời khỏi thân thể, thừa dịp Tử Nguyệt không chú ý, thoát khỏi con đường u linh, kết quả Tử Nguyệt vẫn đã phát hiện, ở trong quá trình truy kích, lợi dụng thân thể cùng hồn phách của tôi cảm ứng, cướp lấy của tôi một mảng nguyên thần, phong ấn ở trong thân thể.

Mà tôi chỉ có về đến nơi đây, dù sao nơi này từng chết gần năm mươi người, âm khí dày đặc, hình thành âm sào, tôi chỉ có ở đây, lợi dụng âm khí nơi này mới có thể ngăn cản nguyên thần hấp dẫn đối với tôi, một khi rời khỏi tòa nhà giải phẫu này, tôi lập tức sẽ bị thân thể hấp dẫn, bị Tử Nguyệt bắt lấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.