Một đám người Thái Lan mặc trường bào rộng thùng thình, tay cầm đao kiếm vũ khí, đem các sinh viên đuổi về phía bên cạnh cửa sổ, có chút phản kháng, lập tức không chút khách khí chém lên, sau đó lại vài người đều tự cầm một cái bàn ủi đốt đỏ hồng, hướng trên thân những người đó ủi tới, còn đem một ít than đốt đỏ hồng ném về phía dưới chân bọn họ.
Ở trong một bên tiếng khóc thê thảm, có người thật sự thừa nhận không nổi đau khổ trên thân thể, bất đắc dĩ nhảy lầu...
Còn có một số bị đối đãi tàn nhẫn, bức bách uống thuốc, từng cái bình thuốc màu vàng kia, uống xong không được mấy phút liền miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất mà chết.
Càng nhiều thì ở trong tuyệt vọng treo cổ tự sát... Toàn bộ căn phòng một mảng thê thảm, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: thảm tuyệt nhân hoàn.
Ngay cả Diệp Thiếu Dương tâm lý cường đại như vậy cũng cảm thấy không chịu nổi, siết chặt nắm tay, nhắm hai mắt lại.
“Nhìn đi, Diệp thiên sư, nhìn xem bọn họ là đối đãi ta như thế nào...” Thanh âm Lâm Du lại lần nữa vang lên, Diệp Thiếu Dương mở mắt ra, nhìn thấy thi thể đầy đất, Tử Nguyệt, Ngô Nhạc Ý, pháp sư Thái Lan, còn có một người trẻ tuổi —— Diệp Thiếu Dương thông qua tướng mạo phán đoán ra hắn là Đỗ Hổ ba mươi năm trước, sợ hãi rụt rè nấp ở phía sau Tử Nguyệt.
Đoàn người này, mắt không chớp nhìn chằm chằm chính giữa phòng, ở nơi đó, chính giữa phòng treo một người, tóc tai bù xù, là cô nương, mấy người Thái Lan đang cầm gậy sắt đập hai chân của cô, phát ra loại tiếng vang trầm đục, làm toàn thân Diệp Thiếu Dương run rẩy.
Đây chính là... Lâm Du năm đó.
“Ta... Chịu không nổi nữa.” Thanh âm Tạ Vũ Tình mang theo nức nở ở bên tai truyền đến.
“Vậy nhắm mắt, bịt tai!”
Một người Thái Lan hung ác nhìn Lâm Du, đem một bình nước thuốc đưa đến bên miệng cô. Lâm Du lớn tiếng khóc, không muốn khuất phục, ở dưới sự bày mưu đặt kế của vị đại pháp sư Thái Lan kia, một kẻ từ trong một cái bếp than rút ra một cái kìm nóng, đặt ở trên hai chân bị chém đứt của cô.
“Xèo...” Một làn khí trắng bốc lên, trong miệng Lâm Du phát ra tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người, trong miệng thê lương niệm: “Dĩ bỉ chi thống, tỏa ngô linh thân, hồn tỉnh chi nhật, tru thần liệt hồn!” Nói xong, thè đầu lưỡi, dùng sức cắn đứt lưỡi mà chết.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh hãi tới cực điểm: Lâm Du dùng, là “Phệ Hồn Huyết Chú” giới pháp thuật thông dụng, pháp sư ở sau khi thúc giục Phệ Hồn Huyết Chú, cắn lưỡi tự sát mà nói, một thân pháp lực sẽ chuyển biến thành tu vi, nháy mắt trở thành lệ quỷ, nhưng trong lòng oán niệm cực sâu, không thể siêu độ.
Trong hình ảnh, vu sư Thái Lan kia ở lúc nghe được Lâm Du niệm Phệ Hồn Huyết Chú, kinh ngạc tại chỗ, đẩy ra mọi người, chạy đến bên người Lâm Du, từ trong tay áo lấy ra một vật long lanh giống như cái đục, hướng huyệt Thái Dương của Lâm Du dùng sức đóng đinh xuống, trong kim quang bắn ra bốn phía, đem oán khí cường đại toàn thân cô phát ra đánh trở lại trong cơ thể cô...
“...Vu sư Thái Lan kia, thừa dịp hồn phách ta chưa thể rời cơ thể, dùng vật bộ dáng cái chêm sắt kia, hắn đem hồn phách ta cố định, lúc ấy Ngô Nhạc Ý đề nghị đem ta diệt hồn, để tránh ngày sau trả thù, nhưng vu sư đó không đồng ý, trong thuật hiến tế Sinh Cơ Biến của hắn, vừa lúc cần một lệ quỷ cường đại làm hồn dẫn, cũng không kịp đi một lần nữa tìm kiếm, vì thế dùng cái chêm sắt đó ở trên thi thể của ta đóng đinh bảy phát, khiến ta không thể chạy thoát, cứ như vậy hoàn thành hiến tế...”
Ở cùng lúc Lâm Du nói chuyện, cảnh tượng trước mắt cũng đang thay đổi từng chút một, tất cả đều nhạt đi, xuất hiện bóng tối ánh sáng không chiếu vào được, vách tường bắt đầu vặn vẹo, chảy ra máu.
Quỷ ảnh Lâm Du như ẩn như hiện, lặng lẽ nói: “Ta không thể quay đầu, không phải vì cá nhân ta, mà là vì đối phương sợ ta làm loạn, đè ép một luồng nguyên thần của ta ở chỗ Tử Nguyệt. Ta biết ngươi là thiên sư, nhưng ngươi đấu không lại Tử Nguyệt cùng đại vu sư kia...”
“Có thể thử, không thử làm sao biết?” Diệp Thiếu Dương nhìn quỷ ảnh của Lâm Du, dùng giọng kiên định nói.
Lâm Du trầm mặc thật lâu, nói: “Thiên sư cũng có mạnh có yếu, để ta xem thực lực của ngươi, thua, ngươi sẽ giống như cô nương đó...” Nói xong vung đôi tay lên, oán khí lan tràn, thân tường càng thêm vặn vẹo, xuất hiện các gương mặt quỷ, vẻ mặt cái nào cũng thống khổ, khóc thét liên tục, đinh tai nhức óc.
Một bàn tay từ phía sau bắt được Diệp Thiếu Dương. “Thiếu Dương...”
Diệp Thiếu Dương xoay người nhìn thấy là Tạ Vũ Tình, kéo đến bên cạnh mình, bảo cô đi theo mình, giương mắt nhìn lại, các quỷ ảnh kia đã rời khỏi thân tường, tuy từng cái bóng người hư ảo, nhưng thông qua quần áo của bọn họ, Diệp Thiếu Dương liếc một cái đã nhận ra, bọn họ đều là các sinh viên năm đó chết ở chỗ này.
“Nhiều quỷ như vậy...” Toàn thân Tạ Vũ Tình run rẩy không thôi.
“Đây không phải quỷ, đây là bọn họ năm đó lưu lại tàn niệm, bị Lâm Du khống chế...”
Khi nói chuyện, trong tai mũi miệng của các quỷ ảnh đó không ngừng chảy ra máu tươi, từng chút một chảy qua mu bàn chân hai người, loại cảm giác lạnh lẽo dinh dính đó khiến toàn thân Tạ Vũ Tình khó chịu, nhưng cắn răng kiên trì, không dám quấy rầy Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng không nhàn rỗi, từ trong đai lưng lấy ra sáu tờ linh phù, dùng Thái Ất Phất Trần chấm chu sa, trong nháy mắt vẽ xong, sau đó giơ tay đánh ra toàn bộ, làm ba việc cùng một lúc, tay trái dùng Thái Ất Phất Trần viết ấn trên không trung, tay phải hướng sáu lá bùa phun nước phép, trong miệng niệm “Phong Đô đại đế Khiển Quỷ Chú” :
“Nhất nhập phong đô môn, phàm trần vạn sự hưu, quỷ chú ngự linh vạn kiếp sát, nam minh quỷ hỏa toàn đăng khởi! Tử vi đại đế cấp cấp như luật lệnh!” Thái Ất Phất Trần đảo qua không trung, từ trên mặt đất dẫn động máu, cuốn vào sáu lá linh phù, trong linh phù khí đen bùng lên, cháy lên sáu quầng lửa quỷ, quay quanh hai người bọn Diệp Thiếu Dương bắt đầu xoay tròn.
Phong Đô đại đế Khiển Quỷ Chú này, là sử dụng ở trong hoàn cảnh oán khí tập kết, có thể thiêu đốt oán khí, hình thành quỷ hỏa, coi như là tá lực đả lực.
Bốn phía không ngừng bay tới quỷ ảnh tàn niệm, một khi gặp quỷ hỏa, không kiên trì được mấy giây đồng hồ, lập tức bị thiêu đốt tan hết, biến thành khói đen.
Khói đen ở đối diện tập kết, mơ hồ hình thành một quỷ ảnh thật lớn, chính là Lâm Du... Thân thể cô càng hướng vào giữa mới càng rõ ràng, mặt dữ tợn, cả người oán khí bùng nổ, giống như sương khói chậm rãi bốc lên, chỉ thấy cô ta cười lạnh một tiếng, thanh âm biến mất, bóng người bắn ra, từng luồng oán khí san núi lật biển đánh tới, quỷ ảnh tầng tầng, không ngừng ăn mòn sáu ngọn đèn lửa quỷ, nhìn qua lung lay sắp đổ.
Ngay cả Phong Đô đại đế Khiển Quỷ Chú cũng có thể phá giải!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, trái lại cũng muốn thử một chút thực lực của Lâm Du, lập tức lấy ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, múa kiếm hoa, liên tục đâm trúng sáu lá bùa lửa, xiên trên mũi kiếm, hai ngón giữa và trỏ của tay trái kẹp lấy mũi kiếm, chọc về phía trước, đem sáu lá bùa lửa dẫn tới giữa hai ngón tay, ngay lúc này cảm thấy hai chân căng lên, cúi đầu nhìn, một nữ quỷ bộ mặt khủng bố từ trong máu lao ra, ôm lấy hai chân mình, hướng bên trên leo lên.
Oán khí xâm nhập, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy cả người phát lạnh, tay phải cầm kiếm hướng phía dưới đâm tới. Hai tay Lâm Du cầm chặt thân kiếm, oán khí cường đại cùng linh lực Thất Tinh Long Tuyền Kiếm chém giết tiêu hao lẫn nhau, thế mà lại khiến Diệp Thiếu Dương mơ hồ có một loại cảm giác tuột tay.