“A ——” Một cảnh tượng thê thảm như thế, xúc động thật sâu thần kinh khủng bố của Tạ Vũ Tình, kêu ré lên chói tai, rúc ở phía sau Diệp Thiếu Dương, hầu như ngã.
“Lạc, lạc, lạc, lạc...” Trong cổ họng nữ quỷ phát ra tiếng cười cổ quái như cóc kêu, đi về phía trong phòng.
Hai người bọn Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tới, cô ta căn bản không phải bám vào hoặc quỳ ở trên mặt đất, mà là... Đầu gối cô ta trở xuống không có hai chân, một vòng da thịt bị xé rách lật ra ngoài, đầu xương trắng như tuyết chống xuống đất, ma sát cùng mặt đất di động, máu màu xanh lục không ngừng từ vết thương chảy xuống.
Toàn thân Tạ Vũ Tình run rẩy lên, di động sớm đã không biết đánh rơi ở chỗ nào, hai tay cầm đèn pin, soi bộ dạng thê thảm này của nữ quỷ. Cô nào ngờ được vừa đến đã gặp được trường hợp khẩu vị nặng như vậy, nếu không phải Diệp Thiếu Dương ở đây, chỉ sợ đã sụp đổ ngay tại chỗ.
“Ngươi là Lâm Du?” Diệp Thiếu Dương cau mày hỏi, hình tượng nữ quỷ tuy sẽ không làm hắn cảm thấy sợ hãi, nhưng có hơi ghê tởm và kích thích thị giác.
Nữ quỷ đong đưa đầu, trong cổ họng không ngừng phát ra thanh âm quái dị, một đôi mắt cá chết trắng bệch trừng mắt nhìn Câu Hồn Tác trong tay Diệp Thiếu Dương.
Thanh âm mơ hồ từ bốn phương tám hướng của căn phòng truyền đến: “Ngươi là người nào, vì sao trong tay có Câu Hồn Tác của địa ngục?”
“Việc này về sau lại tán gẫu, ngươi là Lâm Du sao?”
Nữ quỷ u ám nói: “Ngươi là ai, sao lại biết ta?”
“Chuyện năm đó, ta biết hết rồi. Nghe nói ngươi lúc còn sống là tục gia đệ tử của Nga Mi sơn.” Diệp Thiếu Dương chắp hai tay, làm một lễ gặp mặt của nhân sĩ giới pháp thuật, nói: “Mao Sơn minh uy thiên sư đạo, tại hạ Mao Sơn đệ tử Diệp Thiếu Dương.”
Trong hai con mắt trắng dã của nữ quỷ mơ hồ xuất hiện một mảng màu đen, nhìn chằm chằm hắn một hồi, lẩm bẩm: “Nga Mi tiên tử thủ linh đài...”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương vui vẻ, đối phương quả nhiên là Lâm Du, hơn nữa đã đồng ý đối lề sách, nói rõ chấp niệm lúc còn sống vẫn chưa buông xuống, cùng là nhân sĩ giới pháp thuật, câu thông thuận tiện hơn nhiều, vừa muốn mở miệng, Lâm Du lại lắc đầu cười phá lên, quanh thân oán khí tập kết, tầng tầng không dứt, Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, âm thầm hít khí: Lâm Du này tu vi thế mà lại thâm hậu như vậy!
“Nga Mi tiên tử thủ linh đài... Ha ha, Nga Mi tiên tử, ha ha...” Lâm Du cười phủ phục dưới đất, thanh âm so với khóc còn khó nghe hơn.
Tạ Vũ Tình kìm lòng không được bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương.
Qua một hồi lâu, Lâm Du ngẩng đầu lên, trong mắt thế mà chảy ra huyết lệ, giọng bi thương: “Không trở về được nữa, ta từng là pháp sư bắt quỷ, mà nay, bản thân ta đã thành lệ quỷ, thành con mồi của pháp sư...”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng cũng sinh ra cảm khái của kẻ làm pháp sư: pháp sư cả đời bắt quỷ hàng yêu, bị quỷ giết, hồn phi phách tán còn không sợ, sợ nhất chính là sau khi chết bản thân trở thành lệ quỷ, nhưng có một số thời điểm, ngươi không có lựa chọn.
Lập tức thở dài: “Lâm Du, ta biết đây không phải bổn ý...”
“Bổn ý... Ha ha, Diệp Thiếu Dương, ngươi xem xem bộ dạng ta bây giờ, đây là bộ dáng của ta thời điểm tử vong, bọn họ bảo ta tự sát, làm phụ trợ hiến tế, ta không theo, bọn họ dứt khoát đánh gãy chân của ta, đâm phá đan điền của ta, làm ta thống khổ không chịu nổi, hơn nữa chặt đứt tất cả niệm tưởng.
Ta sau khi tự sát chết, bọn họ lại lập tức câu hồn phách của ta, để ta phụ trợ hiến tế, tập kết oán khí, trở thành lệ quỷ bất tử bất diệt...”
Diệp Thiếu Dương nặng nề thở dài, hắn hoàn toàn có thể hiểu loại thống khổ muốn chết cũng không chết được đó.
“Ta đến cứu ngươi.” Diệp Thiếu Dương nhìn cô nói: “Ngươi nói cho ta biết chân tướng sự tình, giúp ta một phen, vô luận thành bại, ta đưa ngươi đi tìm Thôi Phủ Quân, hóa giải oán khí của ngươi, cho ngươi trọng sinh làm người, thế nào?”
Lâm Du nhìn hắn, nói: “Trước kia cũng có một đôi nam nữ giới pháp thuật, từng tìm đến ta, từng nói lời tương tự.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống, hỏi: “Lý Hiếu Cường cùng... Đối với, Dương Tư Linh kia, là hai người này à?”
Lâm Du chưa trả lời, nói: “Ta không chút do dự, đem cô gái đó giết chết, ha ha... Cô ta quá đơn thuần, các ngươi đều quá đơn thuần, cứu ta? Ta làm quỷ mấy chục năm, đã thành quỷ thủ, ta đã không thể quay đầu...”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Nếu là người thường, khẳng định để oán khí mê tâm trí, nhưng ngươi thì khác, ngươi lúc còn sống là pháp sư, nếu ngươi thực không có ý tưởng, ngươi cũng sẽ không nói với ta nhiều như vậy.” Nói xong hướng cô vươn tay: “Theo ta... Đi thôi?”
Hai đầu gối không có cẳng chân của Lâm Du đứng lên, nhìn hắn, đột nhiên vươn hai tay, oán khí vô tận phóng thích, hướng về bốn phía căn phòng lan tràn ra.
Một thanh âm âm u lạnh lẽo bay tới: “Để các ngươi nhìn xem, thảm cảnh năm đó nơi này...”
Cửa phòng mở ra, bức rèm cũng kéo ra, một mảng ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, bàn ghế bày chỉnh tề, rất nhiều sinh viên ghé vào trên bàn đọc sách, cũng có tụ tập một chỗ kề tai nói nhỏ. Xem trang phục những người này, có loại cảm giác xem phim ảnh cũ niên đại tám mươi.
“Đây là về tới quá khứ rồi?” Thanh âm Tạ Vũ Tình truyền đến.
“Là Lâm Du lợi dụng oán khí và ký ức căn phòng, lập lại tình cảnh năm đó.”
“Ồ, cái kia... Ồ, Thiếu Dương cậu ở đâu?” Thanh âm Tạ Vũ Tình kinh hoảng hẳn lên: “Sao tôi không nhìn thấy cậu?”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, phát hiện mình giống như một hư ảnh trôi nổi ở trong hoàn cảnh năm đó, nhưng đã không nhìn thấy bóng người Tạ Vũ Tình, giật mình hiểu ra, nói: “Đây là quỷ vụ ảo ảnh, chị không phải sợ, lui đến góc trái cửa sổ, có việc gì lớn tiếng kêu lên, tôi quan sát trước một chút...”
Một mỹ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu xám đẩy cửa đi đến, Diệp Thiếu Dương từng xem ảnh chụp, liếc một cái đã nhận ra đây là Tử Nguyệt, tướng mạo quả nhiên... Ừm, chim sa cá lặn, hơn nữa khí chất phi thường tốt, nhất là kiểu tóc cùng quần áo, cùng các cô gái sắc điệu mộc mạc hình thức đơn giản trước bàn hình thành sự đối lập rõ ràng.
Tử Nguyện sau khi lên bục, bắt đầu giảng bài, nhưng hình ảnh là không tiếng động, có thể nhìn thấy toàn bộ mọi người đều đang nghiêm túc nghe giảng, dùng một loại ánh mắt ngưỡng mộ thậm chí ái mộ nhìn Tử Nguyệt...
Sau đó hình ảnh tan vỡ, biến thành ban đêm, trong phòng học treo một ngọn đèn huỳnh quang tối tăm, Tử Nguyệt đứng ở trên bục, mang theo một loại biểu cảm cuồng nhiệt không biết sợ, nhìn học sinh dưới bục giảng, phát biểu xem vẻ mặt cũng rất dõng dạc diễn giải. Bên cạnh thân thể của cô bố trí một linh đường, ở trước di ảnh một nam tử đốt một chậu than phủ đầy giấy bản.
Phía sau Tử Nguyệt, một nam nhân trung niên đứng, trên ảnh chụp Đỗ Hổ cho cũng có, không phải ai khác, chính là Ngô Nhạc Ý.
Diệp Thiếu Dương chú ý tới là một người đứng ở vị trí vào cửa, nhìn qua năm mươi mấy tuổi, dáng người rất cường tráng, sắc mặt vàng hơi ngăm đen, nhìn qua bề ngoài chính là người Thái Lan bên kia, trong một tay cầm lần tràng hạt màu đen rất lớn, vẻ mặt nghiêm túc, hoặc nói là lãnh khốc.
Đại pháp sư Thái Lan?
Diệp Thiếu Dương chậm rãi hiểu, đây là hình ảnh Đỗ Hổ thời điểm nhớ lại nhắc tới: ở trước linh đàn, Tử Nguyệt khuyên mọi người cân nhắc cho đại cục, tự sát tập thể...
Hình ảnh lại xoay chuyển, một lần này đột nhiên có thanh âm, khắp nơi trong phòng vang vọng tiếng khóc thê thảm, Diệp Thiếu Dương nhìn sơ qua, hai chân cũng có chút như nhũn ra.