Tạ Vũ Tình nghe tới đây, tiếp nhận đề tài nói: “Phong ấn là pháp sư Thái Lan kia bố trí nhỉ, nói như vậy, pháp sư này cũng rất lợi hại đấy, có thể đem thi vương ngăn trở.”
Ngô Hải Binh vừa nghe, lập tức nói: “Không sai, nghe chú của tôi nói, vị pháp sư Thái Lan kia, là truyền nhân phái nào đó, là nhân vật nhân tài kiệt xuất của giới pháp thuật Thái Lan...”
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, nói: “Nếu hắn thật sự phong ấn được đồng giáp thi vương, vì sao còn cần hy sinh năm mươi người kia, dùng oán khí để áp chế?”
Ngô Hải Binh giật mình, nói: “Cái gì hy sinh năm mươi người?”
Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn là thật không biết hay giả ngu, lười nhiều lời với hắn, nói với Tạ Vũ Tình và lão Quách: “Chưa nghe Mỹ Hoa vừa rồi nói sao, trong thuỷ vực phía dưới cái hang đen tràn ngập một luồng oán khí cường đại, nhắm chừng đó là mượn dùng lực lượng ‘Sinh Cơ Biến’, khiến đồng giáp thi vương ở trong nước không thể phát huy, cho nên mới có thể bị kết giới đó vây khốn.”
Nói đến đây, Diệp Thiếu Dương đứng dậy, nói: “Đi thôi, biết thi vương và cổ mộ ở phía dưới là được rồi, lại đi phòng học 408 nói chuyện đi, sẽ gặp Lâm Du kia một chút, nếu có thể tìm được cô ta mà nói.”
Diệp Thiếu Dương bảo lão Quách lưu lại, đem mấy đồng giáp thi kia thiêu hủy, để tuyệt hậu hoạn, lão Quách không muốn làm việc khổ sai này, đang muốn đùn đẩy, Diệp Thiếu Dương vụng trộm hướng Ngô Hải Binh liếc một cái, lão Quách không hổ là xuất thân gian thương, lập tức hiểu ý, thế mà lại chơi trò lạt mềm buộc chặt, tỏ vẻ kiên quyết không làm, thu thập đồ đạc liền muốn rời khỏi.
Lần này Ngô Hải Binh hoảng hốt, vội vàng tiến lên nói tốt, vừa chắp tay vừa vái lạy, vừa rồi hắn đã lĩnh giáo thi khí đáng sợ, đánh chết cũng không dám chạm vào cương thi đó một chút, loại chuyện này tìm người khác tới càng không được, nếu để học sinh nhìn thấy, vậy càng không ổn.
Cuối cùng lão Quách bị quấn lấy không có cách nào cả, cố mà làm thu một vạn tệ, đem mấy cương thi thiêu hủy, sau đó bảo Ngô Hải Binh vận chuyển đến một xe vôi, rắc ở trên mặt đất, rút đi thi khí tiến vào trong bùn đất. Sau đó lại làm tràng cúng bái hành lễ, để Ngô Hải Binh cảm thấy tiền này tiêu không oan...
Ở thời điểm lão Quách bận việc xử lý cương thi, Diệp Thiếu Dương dẫn Tạ Vũ Tình đi tới tòa nhà giải phẫu, nhìn bị cửa chính bị khóa chặt, mới nhớ tới lần này là công khai hoạt động, có thể tìm Ngô Hải Binh đòi chìa khóa. Nhưng quên rồi thì thôi, vì thế dùng cách cũ, đem Câu Hồn Tác tung đến trên lan can lầu hai, quay đầu hỏi Tạ Vũ Tình: “Chị đi lên không?”
“Đi lên, ngay cả cương thi cũng giết rồi, trong tòa nhà này còn có thể có cái gì hay sao, chị muốn đi quay video, trở về còn cho thượng cấp xem.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái đó cũng khó mà nói, Lâm Du kia nếu còn đây, khẳng định khó đối phó.”
“Cô ta lợi hại nữa cũng chỉ một người, yên tâm đi cậu làm được, chị có lòng tin đối với cậu.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời: “Tôi đối với chính mình cũng không có lòng tin gì cả.”
“Chị không phải còn có cái này sao.” Tạ Vũ Tình hướng hắn giơ giơ ngón tay mình đeo nhẫn Hắc Diệu Thạch, vươn một tay đặt lên trên cổ hắn: “Nhanh đi lên đi.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, dùng sức kéo Câu Hồn Tác, bắt đầu đong đưa, một lần này có kinh nghiệm, đưa tay túm lam can cửa sổ, bình an đáp xuống đất.
Sau khi vào nhà, Tạ Vũ Tình không đợi Diệp Thiếu Dương nói, mở đèn pin trước, sau đó dùng di động mở quay video.
Diệp Thiếu Dương đem Câu Hồn Tác cởi xuống, cầm trong tay, trên vai khoác chéo rương bách bảo mới vừa tới tay không lâu, cảm giác đeo như vậy, có thể tùy tay đem đồ rút ra, so với đeo trên lưng càng tiện hơn nữa.
Từ gian phòng học đó đi ra, Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, thi sào lầu một đã bị lão Quách xử lý, nghĩ hẳn không có gì, vì thế lên thẳng lầu bốn, muốn tới phòng học 408 kiểm tra một phen, sau khi lên tới lầu bốn, Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, quan sát một phen, khí tức chung quanh không có bất cứ biến hóa nào, hơn nữa hành lang một mặt là cửa sổ thủy tinh lớn, cũng không có phong tỏa, không tối tăm giống lầu một cùng lầu hai, cho người ta cảm giác cũng tốt hơn nhiều.
Tạ Vũ Tình đi hướng cửa phòng đầu tiên bên phải, cầm đèn pin soi vào, lớp sơn trên cửa gỗ rơi xuống, loang lổ không chịu nổi, trên cửa hiên đóng đinh một cái thẻ gỗ nhỏ, bên trên dùng sơn đỏ viết 405.
“Không cần xem nữa.” Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi từng xem từ trên ảnh chụp, đếm ngược gian thứ hai là 408, trực tiếp đi qua, cẩn thận một chút.”
Căn phòng từng chết tới năm mươi người, quả thực có thể nói là nơi chí tà của nhân gian, tuyệt đối sẽ không gió êm sóng lặng.
Diệp Thiếu Dương tay cầm Câu Hồn Tác, đi thẳng tới phòng thứ hai đếm ngược, thấy cửa phòng đóng chặt, trên biển phía trên viết 408, hít sâu một hơi, quay đầu hướng Tạ Vũ Tình gật gật đầu, đi vào. Tạ Vũ Tình lập tức đi vào theo.
“Kẹt” một tiếng, cửa chậm rãi đóng lại, Tạ Vũ Tình bị dọa quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không có, vì thế an ủi bản thân là trên cửa lắp công năng khóa.
Giương mắt nhìn, đây là một gian phòng rất bình thường, tro bụi khắp nơi, phân tán rất nhiều bàn ghế.
Tạ Vũ Tình phát huy kinh nghiệm phương diện trinh sát hình sự, bảo Diệp Thiếu Dương tạm thời đừng hành động, cầm đèn pin soi trên mặt đất, khắp nơi bị bụi phủ, không có dấu vết gì. Lúc này mới muốn cất bước, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, ngồi ở trên mặt đất, nhìn kỹ, sau đó thổi một chút, bụi đất bay lên, Tạ Vũ Tình phất phất tay, cầm đèn pin soi trên đất, trên mặt đất lúc trước bị cô thổi qua xuất hiện một dấu chân.
“Dấu chân này là về sau giẫm lên.” Tạ Vũ Tình nói: “Cho nên tro bụi trên dấu chân so với bên cạnh còn nhiều hơn, nói rõ phòng này ở sau khi xảy ra chuyện còn có người từng tới.”
Lập tức muốn tiếp tục tìm kiếm dấu chân, bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt, nói: “Chúng ta là tới tìm quỷ, cũng không phải đến phá án, biết có người tới là được rồi, cần gì chi tiết như vậy.”
Tạ Vũ Tình vừa đứng dậy, ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, cửa sổ chỉ còn lại có một bộ khung bị gió thổi không ngừng khép mở, vang lên cạch cạch, rèm cũ nát ‘Soạt’ một cái kéo lên.
Lẽ ra cái rèm này chỉ là vải ni lông, bên trên còn có rất nhiều lỗ thủng, nhưng sau khi kéo lên, thế mà hoàn toàn chặn ánh mặt trời, toàn bộ phòng nhất thời tối đen, đèn pin trong tay Tạ Vũ Tình đã thành nguồn sáng duy nhất.
Tạ Vũ Tình cũng ý thức được không đúng, khẩn trương đứng ở phía sau hắn. Đúng lúc này, trên hành lang ngoài cửa vang lên một chuỗi thanh âm đáng sợ: như là có người ở trên mặt đất chậm rãi di động, nhưng nghe từ thanh âm không phải đi lại, như là chỉ dùng tay chân bò ở trên mặt đất, tới tận ngoài cửa, dừng lại.
Trái tim Tạ Vũ Tình đột nhiên co lại, tuy bản thân cũng từng gặp không ít quỷ, nhưng con người đối với quỷ quái sợ hãi theo bản năng, nhất là loại tình huống chỉ nghe tiếng không thấy hình này, vẫn khiến cô cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, chắn trước mặt cô, đối mặt cửa phòng nói: “Đã đến đây, vì sao không tiến vào?”
Cửa phòng ‘Vù’ một cái mở ra.
Tạ Vũ Tình lập tức cầm đèn pin dời tới, nháy mắt thấy được một khuôn mặt quỷ, là nữ quỷ, nằm úp sấp ở trên mặt đất, nhưng khác với lúc trước nhìn thấy những mái tóc dài ngang vai kia, nữ quỷ này đầu trọc, toàn bộ đầu đều trơn bóng, không có mũi cùng tai, hai con mắt lồi ra thật cao, chỉ có tròng trắng mắt, nơi tiếp xúc với mí mắt còn không ngừng chảy ra huyết tương màu xanh lục, chảy mãi tới trên thân thể trần trùng trục.