Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 681: Chương 681: Chương 681: Hà Cơ tái hiện 3




Diệp Thiếu Dương lúc này mới buông tay cô, hỏi cô tình huống ở bên dưới.

Mỹ Hoa kể lại chi tiết mình xuống phía dưới cái hang tối om: phía dưới là một cái hang dưới nước, rất dài, hơn nữa gấp khúc, đại khái dài hai ba trăm mét, sau đó còn có một cái hang, sau khi tiến vào, mới chính thức tiến vào mạch nước ngầm, mà một bên khác, là một thuỷ vực rất rộng, cô sau khi đáp xuống mặt đất, phát hiện bề mặt không phải bùn đất, mà là đá núi có sườn dốc, theo đá núi đi lên trên, cuối cùng thế mà lại rời khỏi mặt nước, trèo lên một hòn đảo nham thạch.

Bên trên “hòn đảo”, nơi cao mấy chục mét vẫn là nham thạch, hoàn toàn không nhìn thấy một chút ánh sáng.

Mỹ Hoa dù sao cũng là quỷ, có năng lực nhìn đêm, nhìn xung quanh phát hiện, nham thạch bên trên hẳn là thân núi, mà cái gọi là “hòn đảo” hẳn là từ trên thân núi rơi xuống một khối, các phương diện dấu vết đều rất giống, đi sâu vào bên trong, quả nhiên một đầu “đảo” nối liền với thân núi, có một cái hang thật lớn, phát ra từng đợt thi khí.

Do dự một chút, Mỹ Hoa theo huyệt động đi vào, hướng chéo phía trên đi không được bao xa, một cái hang chia làm vài nhánh, cô đang cân nhắc cần đi từ một cái nào, đột nhiên trong mấy cái hang đều trào ra cương thi, đều là đồng giáp thi võ trang hạng nặng.

“Lẽ ra, cương thi và quỷ cùng thuộc về ngoại tộc, dưới tình hình chung là sẽ không công kích nhau, nhưng đám cương thi đó sau khi phát hiện tôi, một đám phun thi khí xông lên. Tôi thấy bọn kia đều là sơ cấp cương thi, trái lại cũng không sợ, đánh chết vài con, đột nhiên bên trong truyền đến một tiếng gầm rú khủng bố, trong mấy cái hang cùng nhau chảy ra thi thủy, tôi lúc này mới ý thức được không ổn...”

Thương thế của Mỹ Hoa còn chưa hoàn toàn khôi phục, nói tới đây, dừng lại nghỉ ngơi một hồi.

Tạ Vũ Tình bắt lấy lỗ hổng này, hướng Diệp Thiếu Dương hỏi ra một vấn đề làm mình cảm thấy khó hiểu: “Quỷ hồn không phải hư vô sao, cương thi là thi thể, hai bên hoàn toàn không giống nhau, làm sao mà đánh?”

Diệp Thiếu Dương liếc xéo cô một cái, nói: “Theo như chị nói, vậy quỷ hồn không phải vô địch rồi, một quỷ hồn bình thường, ngay cả thi vương cũng có thể xử lý được.”

Tạ Vũ Tình nói: “Đúng vậy, cho nên chị muốn biết vì sao.”

Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Mỹ Hoa, thấy cô còn đang dùng quỷ thuật khôi phục hồn lực, vì thế kiên nhẫn giải thích cho Tạ Vũ Tình: “Cái gọi là thiên địa đại đạo, đối với quỷ, yêu, thi, linh bốn loại tà vật có một loại cân bằng, thi khí có thể phá linh thể quỷ hồn, nói cách khác, ở trong mắt cương thi, quỷ hồn là một loại thực thể có thể xé rách mà không phải hư ảnh, thân thể dính thi độc, vẫn sẽ chịu ăn mòn, thương tổn quá nặng cũng sẽ hồn phi phách tán, giống với con người.”

Tạ Vũ Tình lúc này mới hiểu.

Diệp Thiếu Dương cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ, một lát sau, thương thế của Mỹ Hoa tiến một bước khôi phục, cảm kích hướng Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tiếp tục nói: “Sau khi thi thủy lan tràn tới, tôi lúc ấy liền biết không đúng, muốn lui ra ngoài, nhưng bị đám tiểu cương thi kia bao vây, lúc này có một đại gia hỏa từ bên trong bò ra, toàn thân thi khí bức người, cả người nó bọc giáp vàng, ngay cả mặt cũng bị bọc chặt, trên người còn có một tầng thi khí khủng bố hộ thể.

Trong tay nó cầm một thanh kiếm lớn màu đen, nhìn thấy tôi lập tức khai triển công kích, mặc kệ tôi phản kích như thế nào, ngay cả một thân hoành luyện thi khí kia của nó cũng không thể đột phá, càng không cần nói giáp vàng trên thân nó.

Tôi chỉ chống đỡ vài hiệp, cổ bị một tay của nó đâm bị thương, liều chết từ trong đám cương thi phá vây mà ra, đại gia hỏa kia không nhúc nhích, nhưng một đoàn tiểu cương thi đuổi tới.

Thế giới dưới nước dù sao cũng là chiến trường của tôi, tôi tuy bị thương nặng, nhưng đám tiểu cương thi kia cũng không thể làm gì được tôi. Tôi vừa giết vừa lui, trở lại kết giới bên này, có một số cương thi cũng theo tới, bị tôi giết chết, ném lên trên.

Tôi ở dưới quan sát một hồi, thấy cương thi còn lại đều bị kết giới vây khốn, lúc này mới đi lên, ở trong nước cảm giác còn tốt, nhưng vừa lên bờ, mới cảm giác được thương thế nghiêm trọng, hồn phách hầu như phân tán, lúc này mới ngã xuống.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong cô kể lại, dẫn đầu hỏi ra vấn đề khiến mình cảm thấy nghi hoặc: “Lũ cương thi đó, không phải không thể ra khỏi kết giới sao? Cô ném lên mấy con cương thi kia, chuyện là thế nào?”

Mỹ Hoa nói: “Tôi lúc sau quan sát phát hiện, khi tôi xuyên qua kết giới, sẽ quấy nhiễu đến lực kết giới tuần hoàn, dẫn tới chỗ tôi xuyên qua xuất hiện một khe hở, đại khái qua nửa phút mới có thể phục hồi như cũ, mấy con cương thi kia chính là bắt lấy thời cơ này mới đi ra.”

“Nói như vậy, kết giới kia, là một trận pháp linh lực, đối với quỷ hồn xuyên qua sẽ có cảm giác...” Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, vỗ đùi, nói: “Tôi hiểu rồi!”

Đám người Tạ Vũ Tình lập tức nhíu mày nhìn hắn: “Cậu hiểu cái gì?”

“Hiểu trước đó ngẫu nhiên một hai con cương thi, là đi ra như thế nào.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Từ sau khi phát hiện đáy nước có kết giới, tôi đã nghĩ, có phải còn có một lối ra khác hay không, có thể để cương thi ra vào, nhưng Mỹ Hoa vừa rồi cũng đã nói, không có lối ra thứ hai tồn tại, mà kết giới đó lại có thể để quỷ hồn phá hư ngắn ngủi tạm thời, cho nên chỉ có một loại khả năng:

Trước đó từng có quỷ hồn xuống đáy nước, thông qua kết giới ra vào, ở lúc đi ra, dẫn tới cương thi theo dõi đi ra, nhưng nó hoặc là không có thực lực, hoặc là không muốn, dù sao chưa xử lý cương thi, đồng giáp thi tới trên bờ, không phải tìm người đoạt xá thì hút máu, cho nên mới gây ra những chuyện đó.”

Tạ Vũ Tình sau khi nghe xong, nói: “Con quỷ này là loại nào, vì sao phải xuyên qua kết giới?”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Cái này thật sự là quỷ mới biết được.”

“Nhưng mà, đồng giáp thi vương kia vì sao không mượn cơ hội để đi ra?” Tạ Vũ Tình lại hỏi.

Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Mỹ Hoa đã nói trước: “Kết giới đó sinh ra khe hở rất nhỏ, căn bản không đủ thi vương xuyên qua.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, tu vi bản thân càng mạnh, khi tiếp xúc trận pháp, pháp khí, dẫn tới phản ứng cũng càng lớn, tựa như chuông kinh hồn, cảm giác được oán khí càng mạnh, thanh âm lay động lại càng vang dội.

“Chủ nhân, ngài có phải muốn đối phó con đồng giáp thi vương đó hay không?” Mỹ Hoa nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Tôi biết cô muốn nói gì, yên tâm đi tôi sẽ chú ý, cô... Thương thế còn chưa khỏi, trước tiên ở chỗ tôi tu dưỡng một hồi đi.” Nói xong lấy ra một tờ linh phù, ném lên không trung.

Thân thể Mỹ Hoa lập tức hóa thành một làn khói, bám vào trên linh phù.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy linh phù, nhét vào trong đai lưng của mình trước, trầm ngâm một phen, nhìn lão Quách nói: “Sư huynh thấy chuyện này thế nào?”

Lão Quách châm một điếu thuốc, nói: “Nghe Hà Cơ kia kể, cái gọi là hòn đảo kia, tám phần quả thật là thân núi tách ra, có thể chính là bởi trận động đất năm đó, ở chỗ trong cái hang nọ hiển nhiên chính là cổ mộ, nói cách khác, phía dưới ngọn núi đó vốn là trống không, là mạch nước ngầm, bởi vì động đất, núi rơi xuống.

Cổ mộ mộ đạo đứt gãy, tương đương cho đám cương thi đó có thêm một lối ra, có một số cương thi liền theo rãnh nước đen đi lên hại người, về sau có pháp sư ở bên dưới xây dựng phong ấn, để lũ cương thi đó không thể lui tới. Là như thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.