Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nói: “Cái này... Quỷ cùng yêu mà, đều là biến hóa thành hình người, khẳng định đều biến thành bộ dáng xinh đẹp, biến xấu có ý tứ gì?”
Tạ Vũ Tình hừ hừ hai tiếng nói: “Vậy cô nương bên cạnh cậu, vì sao mỗi người cũng đều xinh đẹp như vậy chứ?”
Vấn đề này, khiến Diệp Thiếu Dương không có lời nào mà chống đỡ nữa, ngập ngừng một lúc, đột nhiên nhìn cô, dùng giọng thành khẩn nói: “Nào có mỹ nữ nào, trừ một mình chị ra, tôi không cảm thấy người khác xinh đẹp bao nhiêu cả?”
Tạ Vũ Tình vốn muốn bắt lỗi hắn, nghe xong câu trả lời này, toàn thân đều thoải mái, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Quen biết cậu lâu như vậy, cuối cùng nói được một câu lời nói thật.”
Ở bên bờ đợi hơn mười phút đồng hồ, trong rãnh nước đen bọt nước sôi sục, trong nước màu đen thế mà lại mang theo một mảng màu đỏ sậm.
“Có máu!” Lão Quách là người đầu tiên phát hiện, vội vàng dùng linh phù chấm chút nước màu đỏ đi lên, điểm hỏa linh phù, toát ra khói tanh hôi vô cùng.
“Là thi huyết!” Diệp Thiếu Dương nhìn mặt nước càng lúc càng không bình tĩnh, sắc mặt ngưng trọng hẳn lên: “Phía dưới đánh nhau rồi!”
Đang do dự cần xuống xem hay không, đột nhiên một trận sóng to bốc lên, đám người Ngô Hải Binh sợ hãi liên tục lui về phía sau, chỉ nghe ‘Phốc’ một tiếng, một mảng bóng đen phá nước mà ra, rơi xuống đất, đoàn người lập tức ghé qua nhìn, là một khối thi thể đen tuyền, mặc khôi giáp, bên trên cũng loang lổ vết rỉ, ngay cả chất liệu cũng không phân biệt được.
Thi thể này chỉ có thân thể không có đầu, chỗ cổ có một chỗ vết thương xé rách, thi huyết màu đen không ngừng chảy, còn có sâu bọ nhỏ màu trắng không đếm được, giống như giòi thịt, từ trong khoang bụng không ngừng bò ra, chen qua chen lại, nhìn qua cực kỳ ghê tởm.
Toàn thân thi thể phát ra một loại mùi thối có chứa tính kích thích, hun người ta không mở được mắt.
“Đây là... Cương thi à?” Ngô Hải Binh giật mình lẩm bẩm, hắn một người bình thường, nhìn thấy cương thi trong truyền thuyết, tâm tình cực kỳ kích động.
“Vì sao không có đầu?” Tạ Vũ Tình kinh ngạc hỏi.
Diệp Thiếu Dương vẽ một lá Địa Hỏa Phù, để ở trên cổ cương thi, lấy thi huyết làm nhiên liệu, đem đám thi trùng màu trắng kia thiêu chết hết, như vừng bị rang nổ vang lên tanh tách, thi huyết màu đen phun ra, mọi người vội vàng né tránh.
Diệp Thiếu Dương nói: “Đây là đồng giáp thi, đao thương bất nhập, pháp khí cũng không đâm thủng được, chỉ có mặt là yếu hại, đem đầu vặn xuống, là biện pháp giết chết chúng nó có hiệu quả nhất.”
Không cần phải nói, đây nhất định là Mỹ Hoa ở bên dưới làm.
Lại ‘Phốc’ một tiếng, một đồng giáp thi từ trong nước bay ra, tiếp theo lại là hai con, Diệp Thiếu Dương không kịp để ý, trong đó có một con vừa lúc nện ở trên người Ngô Hải Binh, đáp lại ngã xuống đất, toàn thân run rẩy lên, trong miệng phát ra tiếng ô ô.
Tạ Vũ Tình và lão Quách cùng nhau đem cương thi đè ở trên người hắn dời ra, chỉ thấy Ngô Hải Binh sắc mặt xanh mét, hai tay che miệng, ở trên đất không ngừng quay cuồng.
“Đây là làm sao vậy?” Tạ Vũ Tình cả kinh nói, ngẩng đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Cứu hắn đi, bằng không hắn nhắm chừng sẽ trở thành người đầu tiên trên thế giới bị cương thi đè chết.”
“Hắn là nuốt thi trùng, vừa rồi cương thi bay xuống, cổ vừa lúc hướng vào miệng của hắn, thi trùng bò vào.” Lão Quách nói xong, từ trong tay nải của mình lấy ra cái bát to, hòa một chén nước bùa, đem Ngô Hải Binh đỡ dậy, Ngô Hải Binh biết là cho mình uống, lập tức đưa tay đến cướp bát.
“Không vội không vội.” Lão Quách đem cái bát dời ra, chậm rãi nói: “Tôi phải nói trước cho anh tình huống. Anh bây giờ đã nuốt thi trùng, thi trùng đó là loại hình thái đầu tiên, còn chưa có chân, nhưng có một đôi càng lớn, có thể vặn nát nội tạng của anh, vận khí tốt thì chết, vận khí không tốt, bị thi thể lây nhiễm trở thành cương thi.
Uống một chén nước bùa này xuống, thi trùng sẽ bị giết chết, nhưng linh phù này của tôi cũng có phí tổn, không thể miễn phí cho anh, anh nói một chút anh có thể trả bao nhiêu tiền?”
Ngô Hải Binh vừa nghe thi trùng có thể đem mình cắn chết, sợ tới mức tứ chi đạp lung lung, lại nói không ra lời, liên tục gật đầu, dùng ánh mắt cầu xin lão Quách.
“Anh kích động cái gì, anh nói đi nha, có thể cho bao nhiêu tiền? Ồ, anh thật giống như bị thi trùng bịt cổ họng rồi?” Thấy Ngô Hải Binh gật đầu, lão Quách nói tiếp: “Như vậy đi, tôi ra giá, thích hợp anh liền gật đầu được không, ba ngàn?”
Ngô Hải Binh vội vàng gật đầu, mạng cũng sắp không còn rồi, đừng nói ba ngàn, ba vạn hắn cũng chơi.
Lão Quách lúc này mới đem nước bùa đưa đến bên miệng hắn, nhìn hắn ọc ọc uống vào, uống xong một bát nước, Ngô Hải Binh ‘Ọe ọe’ ra sức nôn, đem một con thi trùng thân thể đã bẹp xuống nôn ra.
“Đại sư, tôi sẽ không biến thành cương thi chứ?” Ngô Hải Binh thở hổn hển một hồi, khẩn trương túm tay lão Quách nói.
“Sẽ không biến thành cương thi, anh nếu không yên tâm, còn có thể từ chỗ tôi mua một viên Hóa Thi Hoàn, đem thi thủy còn sót lại trong cơ thể hoàn toàn hòa tan, nhưng anh phải trả tiền nước bùa trước đã.”
Ngô Hải Binh vội vàng lấy ra di động: “Ba ngàn phải không. Tôi lập tức chuyển cho anh.”
Lão Quách cười hắc hắc: “Ba ngàn không sai, nhưng là một ngụm, không phải một bát, anh vừa uống bảy ngụm, trừ đi số lẻ, tính anh hai vạn tệ.”
Ngô Hải Binh ngây ra tại chỗ, nhìn lão Quách: “Anh bán là nước hay là tôm hùm Thanh Đảo?”
Cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chuyển cho lão Quách hai vạn tệ.
Đối với trò bắt chẹt người của lão Quách, Diệp Thiếu Dương không tham gia, cũng không có thời gian đi qua hỏi, hắn luôn đứng ở bên bờ, quan sát bọt sóng thay nhau nổi lên mặt nước, thi huyết bốc lên, trong lòng rất lo cho an nguy của Mỹ Hoa, đang do dự nên xuống nước đi tìm cô hay không, một đạo sóng nước bắn ra, một bóng người rơi xuống đất, toàn thân là máu.
Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt đầu tiên cho rằng lại là một con cương thi bị ném lên, nhìn lướt qua, nhất thời trong lòng run lên, là Mỹ Hoa! Vội vàng đi qua, kiểm tra một phen, phát hiện chỗ cổ của cô có hai vết thương rất dài, hầu như xuyên thủng đối diện, nếu là nhân loại bị thương như vậy, đã sớm không sống được nữa.
Nhưng đối với một con quỷ mà nói, hồn thân bị thương nặng như vậy, cũng đủ sặc rồi, suy yếu nằm ở trên mặt đất, không nhúc nhích, hồn lực đang từng chút một hướng ra phía ngoài xói mòn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng vẽ một lá Cố Hồn Phù, dán tại vị trí vết thương cổ cô, ngăn cản hồn lực xói mòn, đem cô ôm vào trong lòng, nắm hai tay, phóng thích cương khí chữa thương cho cô. Vốn cương khí của pháp sư đối với tất cả tà vật đều có tính áp chế trời sinh, nhưng Diệp Thiếu Dương và Mỹ Hoa là quan hệ chủ tớ, hồn tinh của Mỹ Hoa bị hắn hấp thu, cho nên cương khí của hắn đối với Mỹ Hoa mà nói chẳng những không có thương tổn, còn có tác dụng chữa thương rất mạnh.
Tạ Vũ Tình ở một bên chủ tớ hai người nhìn bọn họ tư thái vô cùng thân thiết như vậy, vốn định chế nhạo Diệp Thiếu Dương một phen, nghĩ đến tính mạng Mỹ Hoa nguy ở sớm tối, vì thế nhịn xuống.
Vài phút sau, vết thương trên cổ Mỹ Hoa khôi phục từng chút một, làn da trắng bệch vô sắc cũng dần dần trở nên dễ coi hơn, tuy làm một con quỷ, bản thân làn da của cô mới là trắng bệch, nhưng có thể mô phỏng màu da con người, nói rõ tu vi của cô đã khôi phục không ít.
“Cảm ơn chủ nhân...” Mỹ Hoa hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái thật sâu, nói.