Chu Tĩnh Như chưa lên tiếng, lời Ngô Nhạc Ý nói, cô không thừa nhận cũng không được.
“Đạt tắc kiêm tể thiên hạ, đây là chuẩn tắc làm người của tôi, bốn mươi chín người, cùng sinh mệnh ngàn vạn người, bên nào nặng bên nào nhẹ?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Tôi không muốn thảo luận việc này với ông, tôi chỉ biết là, không ai có tư cách cướp đoạt sinh mệnh người khác, mặc kệ ông xuất phát từ nguyên nhân gì, đều không được.” Nói đến đây, lấy ngón tay chỉ Ngô Từ Quân, nói: “Anh không cần luôn mồm nhân nghĩa đạo đức, anh để tay lên ngực tự hỏi, nếu trong bốn mươi chín người đó, có vợ con của anh, anh có thể hy sinh sinh mệnh bọn họ, để cứu lại cái gọi là càng nhiều người hơn hay không?”
Vẻ mặt chấn động từng chút một khuếch tán ra ở trên mặt Ngô Nhạc Ý, giống như trong lòng lão đang trải qua chấn động thật lớn nào đó, một hồi lâu chưa mở miệng.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng đang đau khổ tính toán một bước tiếp theo nên làm như thế nào, dù sao cũng đã tới đây, không thể đến không một chuyến, ít nhất phải hỏi rõ tung tích vu sư Thái Lan kia, nhưng khổ bởi không có cách nào.
Đúng lúc này, trên trần nhà phía trên dùng cột chống rơi xuống một ít vụn gỗ, rơi ở trên quần áo sạch sẽ của Ngô Nhạc Ý.
Ngô Nhạc Ý túm lấy vải bên cạnh, đem tro bụi hất xuống, lại cẩn thận phủi phủi, đứng dậy, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tôi có thể trả lời cậu chỉ có một câu, việc ai người ấy làm, cậu đi đi.”
Diệp Thiếu Dương chưa nói gì cả, đi về phía cửa phòng, Chu Tĩnh Như từ trên sô pha đứng dậy, theo phía sau hắn, thế ngờ vừa cất bước, đột nhiên trước mắt bóng người chợt lóe, Diệp Thiếu Dương bước nhanh lao tới phía sau Ngô Nhạc Ý, đè một tay lên bờ vai lão, nói: “Không nên cử động, nếu không tôi lập tức đem hồn phách ông lôi ra, không tin có thể thử.”
Biến cố đột nhiên xảy ra này làm Ngô Từ Quân và Chu Tĩnh Như ngây ra tại chỗ, chờ phục hồi tinh thần lại, Chu Tĩnh Như sợ tới mức hoa dung thất sắc, hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Thiếu Dương ca không được đâu!”
Ngô Từ Quân biến sắc tại chỗ, nổi trận lôi đình, nhưng phụ thân bị Diệp Thiếu Dương giữ trong tay, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, hướng Diệp Thiếu Dương giận dữ hô: “Mau buông lão nhân gia ra!”
Bản thân Ngô Nhạc Ý tuy giật mình bởi hành động của Diệp Thiếu Dương, nhưng phản ứng rất lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, cậu biết mình đang làm gì không?”
“Nói nhảm, tôi chưa có uống.”
Ngô Nhạc Ý nói: “Ngô mỗ tung hoành thương hải, chuyện gì chưa từng trải qua, cậu cho rằng như vậy có thể dọa được tôi?”
“Tôi cho rằng có thể. Bằng không ông vì sao không thử một chút xem, ừm?” Ngữ khí Diệp Thiếu Dương rất nhẹ nhàng.
Ánh mắt Ngô Nhạc Ý chuyển qua trên mặt Chu Tĩnh Như, nói: “Tôi ân oán rõ ràng, chuyện này không trách Chu gia cô, nhưng tiểu tử này, cô không bảo vệ được đâu.”
Chu Tĩnh Như khẩn trương cả người run rẩy, cô không ngờ Diệp Thiếu Dương sẽ lỗ mãng như vậy, muốn khuyên nhủ hắn, nhưng không đợi cô mở miệng, Diệp Thiếu Dương giành trước nói với Ngô Nhạc Ý: “Ông cũng đừng nói điều vô dụng, tôi chỉ hỏi ông, vị vu sư Thái Lan kia ở nơi nào, như thế nào mới có thể liên hệ được hắn?”
Ngô Nhạc Ý nói: “Tôi nếu không nói, cậu dám giết tôi?”
“Không dám, tôi nhiều nhất rút ra một luồng hồn phách của ông, khiến ông đánh mất thần trí, cả đời trở thành ngu ngốc.”
Nói xong, cái tay đặt trên vai lão tăng thêm chút lực đạo: “Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều lắm, nếu ông còn không mở miệng, tôi sẽ câu hồn rồi tự mình hỏi.”
Nói xong, cái tay kia đè vai trái lão tăng thêm vài phần lực đạo, Ngô Nhạc Ý lập tức cảm thấy trong cơ thể vừa tê vừa ngứa, tựa như có cái gì sắp sửa từ trong thân thể đi ra ngoài, cực kỳ khó chịu. Điều này làm lão nhận thức được Diệp Thiếu Dương nhất định sẽ nói là làm, âm thầm thở dài, nói: “Tôi không biết hắn ở đâu.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ông là đại nhân vật, sao có thể nói dối chứ?”
Ngô Nhạc Ý buột miệng: “Cậu làm sao biết tôi nói dối?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Diệp Thiếu Dương cười, Ngô Nhạc Ý cũng phản ứng lại, biết tự mình nói sai rồi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi bây giờ nắm mệnh hồn của ông, ông nếu nói láo, hồn lực sẽ có phập phồng chấn động, cho nên tốt nhất đừng lừa dối tôi, sự kiên nhẫn của tôi đã bị ông lãng phí không còn lại là bao.”
Trải qua mấy hiệp giao phong, Ngô Nhạc Ý rốt cuộc hiểu, Diệp Thiếu Dương này tuyệt đối không phải thoải mái có thể đuổi đi, nặng nề thở dài, nói: “Hắn ở Thạch Thành.”
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, lão gia hỏa này rốt cuộc khuất phục rồi, có câu đầu tiên, sau này dễ hỏi, vì thế tiếp tục đưa ra câu hỏi. Ở dưới Ngô Nhạc Ý phối hợp trả lời, cuối cùng đã biết một sự tình: đại vu sư Thái Lan kia, là một người bạn mà Ngô Nhạc Ý năm đó thời điểm đi Singapore xông pha kết giao.
Ngô Nhạc Ý không muốn lộ ra tên thật của vu sư, Diệp Thiếu Dương cảm thấy đây là vấn đề râu ria, vì thế không bắt buộc hắn.
Ngô Nhạc Ý nói, vu sư gọi là A Lượng, sinh ở một vu sư gia tộc của Thái Lan, rất có trình độ ở phương diện vu thuật. Về sau Ngô Nhạc Ý phát tích, trở lại Đài Loan, liền đem A Lượng cũng mời đến Đài Loan phát triển. Hai người ở chung nhiều năm, từng có giao tình như mạng.
Sau này Ngô Nhạc Ý đến đại lục, A Lượng mang theo một đám đồ đệ ở Đài Loan tu luyện vu thuật, không tới theo.
Về phần năm đó xảy ra đại sự kia, điều Ngô Nhạc Ý nói, không sai biệt lắm với tình huống Diệp Thiếu Dương lục tục điều tra được: hắn phát hiện trường học có cương thi quấy phá, không thể xử lý, đành phải đem A Lượng từ Đài Loan mời đến, A Lượng điều tra phát hiện cổ mộ, phía dưới có đồng giáp thi vương, lúc ấy còn trong ngủ say, nhưng trong ba năm tất nhiên thức tỉnh.
A Lượng tỏ vẻ, thi vương này quá mạnh, căn bản không có biện pháp đối phó, một khi chờ nó tỉnh lại, tai họa vô cùng, rơi vào đường cùng, nghĩ tới thuật hiến tế... Về phần Tử Nguyệt, vô luận Diệp Thiếu Dương ép hỏi như thế nào, lão một câu cũng không nói, đành phải thôi.
Ngô Nhạc Ý nói, sau khi sự tình thành công, A Lượng cũng rời khỏi, trở lại Đài Loan, không ngờ ba mươi năm sau, trường học lại lần nữa có chuyện, hắn đành phải lại lần nữa đem A Lượng mời đến, trước mắt A Lượng cũng đang âm thầm điều tra, hành tung bất định, vì không để người ta phát hiện tung tích, bọn họ liên hệ không nhiều, hắn cũng không biết A Lượng hiện ở nơi nào, nhưng cung cấp một số di động lâm thời của A Lượng.
Đối với ám sát Lý Hiểu Cường, cùng thuê người từ trong tay mình cướp đi bút ký, bởi vì liên lụy tới phạm tội, Ngô Nhạc Ý không nói, Diệp Thiếu Dương cũng cố ý không hỏi. Dù sao trên tay lão đã có bốn mươi chín mạng người, nghiệp chướng nặng nề, không để ý nhiều hơn một cái.
Trả lời xong toàn bộ vấn đề của Diệp Thiếu Dương, Ngô Nhạc Ý nói: “Mọi thứ tôi làm, mặc kệ đúng hay sai, chung quy là vì áp chế thi vương, hơn nữa tôi đã thành công, bây giờ mặc dù có tiểu quỷ cương thi làm loạn, nhưng dù sao thi vương còn chưa bị thả ra, tôi xin khuyên cậu, tuyệt đối đừng có ý đồ mở phong ấn, bằng không hậu hoạn vô cùng. Tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng đừng quá độ tự tin.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói: “Tôi chưa bao giờ quá độ tự tin.” Nói xong, đem tay từ trên vai Ngô Nhạc Ý dời đi, lui về phía sau hai bước.
Mấy người ở đây đều không ngờ Diệp Thiếu Dương sẽ như vậy đã đem Ngô Nhạc Ý buông ra, trong lúc nhất thời đều có chút ngây người.