Diệp Thiếu Dương nhìn Ngô Nhạc Ý mờ mịt ngẩn người, nói:
“Dù sao đã như vậy, phiền toái ông để sau thông báo A Lượng một phen, nếu hắn có hứng thú có thể tới tìm tôi, không có hứng thú cũng không sao, tôi khẳng định có biện pháp tìm được hắn, nếu ông muốn ám sát tôi hay gì đó, hoan nghênh mọi lúc, tôi trở về sẽ nói cho cảnh sát chuyện này, tôi nếu là chết, cảnh sát sẽ tìm tới ông đầu tiên. Đương nhiên nếu ông có lòng tin làm được không có chút sơ hở nào mà nói, ông cũng có thể thử.”
Ngô Nhạc Ý cái gì cũng chưa nói, ngồi trở lại trên ghế mây, không đi nhìn Diệp Thiếu Dương lấy một lần, nâng chén trà lên uống một ngụm, thần thái tự nhiên nói: “Tiễn khách.”
Dưới một tiếng ra lệnh này, Ngô Từ Quân tuy giận dữ không thôi, nhưng cũng không thể làm gì được, trơ mắt nhìn Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài.
“Ngô bá bá, thật ra cháu biết ý đồ đến của Thiếu Dương ca hôm nay, nhưng không ngờ sẽ thành thế này, thật sự là... Xin lỗi.” Chu Tĩnh Như đứng dậy, khom người hành một lễ.
Ngô Nhạc Ý hướng cô gật đầu cười.
Chu Tĩnh Như đuổi theo Diệp Thiếu Dương, ở dưới sự dẫn dắt của người hầu già đi ra khỏi căn nhà.
Trở lại trên xe, Chu Tĩnh Như đem xe lái ra đường nhỏ trước, tới đầu đường cao tốc, tìm chỗ dừng lại, nhớ tới chuyện lúc trước trải qua, vẫn có chút hết hồn, quay đầu, có chút trách cứ nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Thiếu Dương ca, anh hôm nay có chút quá đáng rồi.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Xin lỗi, liên lụy tới em rồi.”
“Anh nói cái gì thế, em không phải sợ cái này, chuyện này ông ta tức giận nữa, cũng không thể làm gì em. Em là lo cho anh, đắc tội ông ta trần trụi như vậy, nhỡ đâu trả thù anh thì làm sao?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Cho dù anh không làm như vậy, lão vẫn sẽ đối phó anh, bởi vì anh đã tiếp xúc đến chân tướng sự tình, lão sẽ không để anh điều tra tiếp nữa, phá hư mọi thứ mà lão khổ tâm xây dựng.”
Chu Tĩnh Như khẩn trương nhăn mặt nhíu mày, há há miệng, cuối cùng vẫn thở dài, chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Em biết, em không có cách nào thuyết phục anh từ bỏ điều tra, đúng không?”
Diệp Thiếu Dương cười cười: “Em hiểu anh nhất mà, hơn nữa anh làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ.”
Chu Tĩnh Như bất mãn chu chu mỏ, nói: “Cho dù là như vậy, anh lúc sớm cũng nên thương lượng với em một lần chứ, làm hại em sợ tới mức chết khiếp.”
“Anh cũng là lâm thời quyết định.” Diệp Thiếu Dương nói: “Ngay từ đầu, anh không biết làm như vậy có thể thành công.”
“Vậy anh còn dám uy hiếp ông ta?”
Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Ở trước khi anh uy hiếp lão, có một chi tiết em chú ý tới không, lúc ấy trên trần nhà rơi xuống một đám tro bụi ở trên người lão, lão sau khi rũ rơi, lại lặp đi lặp lại phủi vài lần, sợ tro bụi dính đến trên quần áo.”
Chu Tĩnh Như nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: “Thích sạch sẽ không có gì không đúng mà, tuy động tác quá chút, nhưng nhiều nhất chỉ là có chút bệnh thích sạch sẽ.”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Người yêu quý quần áo, tất nhiên yêu quý sinh mệnh, em nghĩ xem, ngay cả quần áo loại vật ngoài thân này cũng yêu quý như vậy, có thể không yêu quý sinh mệnh sao? Anh chính là nhìn ra một điểm này, mới dám làm như vậy.”
Chu Tĩnh Như nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói có chút đạo lý, nghĩ đến Diệp Thiếu Dương ngay cả một chút chi tiết như vậy cũng có thể quan sát được hơn nữa lợi dụng, không khỏi bị thuyết phục, lại một lần nữa xác nhận, năng lực của gã bên cạnh này cũng không chỉ chỉ có phương diện bắt quỷ hàng yêu.
Phòng khách nhà Ngô Nhạc Ý.
Ngô Nhạc Ý đứng ở trước bàn, cúi người xuất thần nhìn chăm chú vào bức chữ Diệp Thiếu Dương lưu lại, Ngô Từ Quân đứng bên cạnh, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm giận dữ, vài lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không dám cắt ngang phụ thân.
Đợi một hồi lâu, Ngô Nhạc Ý mở miệng, lại là bảo hắn tiến đến xem bức chữ kia Diệp Thiếu Dương viết: “Từ trong bức chữ này, con nhìn ra gì?”
Ngô Từ Quân bất mãn nói: “Phụ thân, chúng ta nói chính sự ——“
“Con trả lời ta.”
Ngô Từ Quân bất đắc dĩ, đành phải nhẫn nạn xem một lúc, hắn từ nhỏ chịu phụ thân hun đúc, đối với phương diện thư pháp cũng có một chút nghiên cứu, lập tức trả lời: “Bút họa tương liên, liền mạch lưu loát, mây trôi nước chảy, cực kỳ... mượt mà hơn nữa khí phách.”
“Đây không phải khí phách, mà là một loại tín niệm, là đạo của hắn!” Ngô Nhạc Ý hít thật sâu, hỏi: “Hắn viết thư pháp, có phải đặc điểm cũng giống hắn làm phép hay không?”
Ngô Từ Quân tâm bình khí hòa suy nghĩ, nói: “Đúng rồi, một khi bắt được cơ hội, mây trôi nước chảy liền mạch lưu loát, hơn nữa tựa như chữ của hắn, nhìn như mơ hồ, thực ra nội tình thâm hậu, pháp lực vô biên... Bây giờ nghĩ lại, con tuy cũng là từ nhỏ bái sư, tu luyện pháp thuật, nhưng... Không phải đối thủ của hắn.”
Ngô Nhạc Ý hài lòng gật gật đầu: “Con có thể ý thức được chênh lệch, còn không tính là muộn. Nhưng con phải nhớ kỹ, ta năm đó để con bái sư A Lượng, học tập pháp thuật, không phải để con tranh đấu với người ta, mà là lợi dụng phương thức của con, đi kiêm tể thiên hạ.”
Ngô Từ Quân gật gật đầu nói: “Con biết.”
Ngô Nhạc Ý vẫn chăm chú nhìn chữ của Diệp Thiếu Dương, nói: “Ta cho rằng cường giả nên giống như ta, nhưng hôm nay lời Diệp Thiếu Dương nói, lại khiến ta... Có chút hoài nghi cách làm của mình năm đó, có thật sự chính xác hay không.”
Ngô Từ Quân biết lời này của lão chỉ là cái gì, lập tức khuyên nhủ: “Phụ thân không cần nghĩ nhiều, ngay cả Tử Nguyệt a di người cũng nhẫn tâm hy sinh...”
Nhắc tới Tử Nguyệt, khóe mắt Ngô Nhạc Ý rung động, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ “Tử Nguyệt” trong “Tử Nguyệt tình quang” trên giấy Tuyên Thành, nói: “Nhưng mà, ta vì sao không lựa chọn hy sinh chính ta?”
Ngô Từ Quân sửng sốt một chút, nói: “Đó là bởi vì, phụ thân còn sống, có thể làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn, những năm gần đây từ thiện...”
Ngô Nhạc Ý nhẹ nhàng cười: “Ý tứ này chính là nói, giá trị sinh mệnh của ta, so với người khác thì quan trọng hơn? Nếu mỗi người đều nghĩ như vậy, thời điểm nên hy sinh hiến thân, đều để người khác lên trước sao?”
Ngô Từ Quân nghẹn lời, trong loại logic này quả thực cất giấu một loại mâu thuẫn.
Sau sự trầm mặc khá dài, Ngô Nhạc Ý xoay người lại, trong mắt bắn ra hai ánh mắt kiên định, đối mặt Ngô Từ Quân, nói năng có khí phách: “Quan điểm của Diệp Thiếu Dương, tự có đạo lý của hắn, nhưng nếu một lần nữa bảo ta lựa chọn, ta vẫn sẽ làm ra lựa chọn tương tự, muốn cứu vớt nhiều người hơn, nhất định phải hy sinh một bộ phận số người, nếu bọn họ không dám lựa chọn, ta chỉ có giúp bọn họ làm ra lựa chọn! Cho dù vì thế, bản thân ta gánh tiếng xấu thiên cổ!”
Ngô Từ Quân nhìn phụ thân, nặng nề gật gật đầu.
“Gọi điện thoại thông báo sư phụ con, tận năng lực lớn nhất của hắn, ngăn cản Diệp Thiếu Dương, không tiếc giết hắn!” Nghĩ nghĩ, Ngô Nhạc Ý lại bổ sung một câu: “Ta đã bị hắn nhằm vào, hiện tại không có cách nào dùng phương thức của người thường đối phó hắn, chỉ có trông vào sư phụ con.”
Ngô Từ Quân lấy ra di động, trước khi nhấn số điện thoại, dừng lại, nhíu mày nhìn Ngô Nhạc Ý, thanh âm có chút chột dạ: “Nhỡ đâu sư phụ cũng... Không phải đối thủ thì sao?”
Ngô Nhạc Ý trầm mặc trong nháy mắt, nói: “Vậy không từ thủ đoạn, dùng người bên cạnh hắn...”
Ngô Từ Quân vừa nghe liền hiểu, nói: “Chu Tĩnh Như, hay là nữ cảnh sát kia?”