“Vậy không được, Chu gia không dễ chọc, nữ cảnh sát là người nhà nước. Chúng ta không thể hạ thủ đối với người thân cận nhất bên cạnh hắn, người này phải không có quan hệ trực tiếp với hắn, nhưng xảy ra chuyện mà nói, hắn lại không thể không cứu...”
Ngô Từ Quân mắt sáng ngời, nói: “Thật ra có một người như vậy, ngay tại trường học chúng ta...”
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem tình huống thu được nói ra, sau đó báo ra dãy số Ngô Nhạc Ý cho mình, tuy chưa đi gọi, nhưng hắn tin tưởng dãy số Ngô Nhạc Ý cho, nhất định chính là của A Lượng.
Tạ Vũ Tình tỏ vẻ sẽ vận dụng thủ đoạn kỹ thuật điều tra cùng theo dõi.
“Tình huống cậu cung cấp rất quan trọng, tuy không có tên thật của hắn, nhưng hắn đã là đến từ Đài Loan, còn là người Thái Lan, nếu hắn ở Thạch Thành, thông qua khách sạn cùng hệ thống xe lữ bản địa hẳn là có thể tra được tung tích của hắn.” Tạ Vũ Tình nói: “Cậu kế tiếp có tính toán gì không, muốn đi cứu ra thân thể của Lâm Du hay không?”
“Còn chưa tới lúc, tôi chờ tin tức của chị trước, tranh thủ gặp A Lượng này một lần, mặt khác cũng cần chờ mấy cứu binh tới nơi.”
Tuy Diệp Thiếu Dương kiên quyết từ chối, Chu Tĩnh Như vẫn lái xe vẫn đem Diệp Thiếu Dương đưa đến Cương Thành, sau đó về phòng khách sạn Diệp Thiếu Dương ở nghỉ ngơi, trong lúc đó Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho lão Quách, bảo hắn nắm chặt thời gian đem Tứ Bảo đưa tới, sau đó lại gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, đem cả sự kiện cùng kẻ địch mình đối mặt nói một lần.
Nhuế Lãnh Ngọc nghe, trầm mặc một lúc lâu, hỏi một câu: “Lại là không có tiền để kiếm sao?”
“Cái này... Thực không có, chỉ thuần đến giúp tôi.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ nói.
Nhuế Lãnh Ngọc thản nhiên nói: “Vì sao anh gặp được chuyện không xử lý được, luôn nghĩ đến tôi thế?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, gãi gãi đầu nói: “Bởi vì cô là chỗ dựa của tôi, là lão đại của tôi, được không?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhẹ nhàng cười: “Cái lý do này coi như khiến tôi hài lòng.” Trực tiếp cúp điện thoại.
Tuy chưa nói rõ, nhưng nghe giọng cô, là đã đồng ý đến hỗ trợ, trong lòng Diệp Thiếu Dương không khỏi nở hoa, nhớ lại một lần nội dung hai người nói điện thoại, đột nhiên vỗ ót, đứng lên nói: “Nguy rồi!”
Chu Tĩnh Như bị dọa giật mình, cho rằng có chuyện lớn gì, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy!”
“Con bà nó chứ, anh lúc này mới nghĩ ra!” Diệp Thiếu Dương bi ai nói: “Ngô Hải Binh lúc trước nói thuê anh tra án, một ngày cho anh ba ngàn, ta cho là thật, bây giờ nghĩ tới, đây là kế hoãn binh mà, hắn là người trong nhà Ngô Nhạc Ý, anh bây giờ đối nghịch với Ngô Nhạc Ý, hắn có thể cho anh tiền?”
Chu Tĩnh Như nhẹ nhàng thở ra, trợn trắng mắt: “Em tưởng việc gì lớn chứ, một ngày ba ngàn, một tháng cũng chỉ mới chín vạn tệ, không đáng bao nhiêu mà.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lời này liền ngồi không yên: “Không bao nhiêu, em là có tiền không để ý, chín vạn tệ, ở sơn thôn bọn anh cũng đủ lấy vợ rồi!”
Chu Tĩnh Như cười nói: “Anh chờ số tiền này để lấy vợ sao?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, đột nhiên nhớ tới chuyện Tiểu Mã dặn dò, nói với Chu Tĩnh Như một lần, Chu Tĩnh Như đáp ứng ngay tại chỗ.
“Công ty em gần đây vừa bắt đầu phiên giao dịch một tiểu khu, hoàn cảnh không tệ, anh bảo anh ấy tự đi chọn, chọn trúng nói cho em biết, em cho anh ấy cái chiết khấu thấp nhất là được. Đúng rồi Thiếu Dương ca, anh không phải cũng chưa có nhà sao, cũng có thể đi chọn một cái.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nhà, mình đương nhiên cũng muốn, các bạn tốt của mình đều ở Thạch Thành, nếu định cư mà nói, khẳng định chính là ở đây, có nhà riêng, chung quy so với thuê nhà thì thoải mái hơn nhiều.
Chu Tĩnh Như nhìn ra hắn khó xử, nói: “Em tặng không cho anh anh khẳng định không lấy, em cũng cho anh cái chiết khấu thấp nhất đi.”
“Chờ chuyện nơi này xong xuôi, đến lúc đó nói sau.”
Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, bảo cậu ta tới, cùng nhau ăn bữa cơm chiều, Tiểu Mã tỏ vẻ đang cùng Vương Bình ở vùng ngoại thành phụ cận trường học tản bộ, buổi tối hai người ăn cơm riêng, không tới.
Diệp Thiếu Dương cạn lời, trêu cậu ta vài câu, dặn: “Vùng này không yên ổn, cậu biết đó, cẩn thận một chút, đừng tiếp cận phía sau núi.”
“Yên tâm đi, bọn tôi sẽ không đi hướng đường u linh.”
Cúp điện thoại, Diệp Thiếu Dương nói cho Chu Tĩnh Như chuyện Tiểu Mã không đến, Chu Tĩnh Như ngược lại biểu hiện rất vui vẻ, đề xuất dẫn hắn đi một nhà ăn đặc sắc của Cương Thành ăn cơm.
Hai người xuống lầu, Chu Tĩnh Như lái xe, dẫn hắn tới một cửa hàng thịt nướng, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Anh cảm thấy Tiểu Mã cùng Vương Bình thế nào, có thể thành đôi không?” Chu Tĩnh Như ăn một miếng thịt bò nướng, hỏi.
“Hẳn là... Có thể được, xem bọn họ ở chung với nhau rất ổn, Tiểu Mã còn cân nhắc mua nhà rồi.”
Chu Tĩnh Như hơi nhíu mày, nói: “Nhưng theo em được biết, Vương Bình không phải loại có thể chịu khổ nhọc, cô ấy sinh hoạt khá xa xỉ, đương nhiên em đây không phải nghĩa xấu, bây giờ mỗi cô gái đều như vậy, nhưng tương lai bọn họ nếu kết hôn, Tiểu Mã có thể kiếm được tiền, cho cô ấy tiêu xài hay không, đó là một vấn đề lớn.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai, nói: “Để tự bọn họ giải quyết đi, bản thân anh ngay cả vợ cũng còn chưa có, không quan tâm chuyện người khác.”
Chu Tĩnh Như nhìn hắn, cố ý nói: “Là anh không muốn tìm đi, bên cạnh anh nhiều mỹ nữ như vậy, muốn tìm mà nói còn không dễ dàng.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, nhìn cô một cái: “Em nói lời này, bạn bè cùng bạn gái có thể giống nhau sao, em cũng là bạn của anh, anh tìm em em có làm không?”
Chu Tĩnh Như đột nhiên dừng động tác nhai nuốt, ngồi ở nơi đó, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Em không làm.”
Diệp Thiếu Dương buông tay: “Chính là vậy.”
Chu Tĩnh Như nói: “Bởi vì em biết anh không phải nghiêm túc, chờ khi anh nghiêm túc nói với em, em sẽ thận trọng cân nhắc.”
Lần này tới lượt Diệp Thiếu Dương ngẩn người.
Chu Tĩnh Như vỗ tay hắn một phát, nói: “Nói giỡn, bị dọa rồi à? Mau ăn sườn bò, lát nữa nguội không ăn được đâu.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới trầm tĩnh lại, vui đùa vài câu, đột nhiên điện thoại vang lên, cầm lên nhìn qua, là Tiểu Mã.
“Xem, anh đã biết mặt hàng này muốn tới ăn chực mà.” Tiếp điện thoại, trêu chọc: “Như thế nào, nghĩ thông rồi, không đi hưởng thế giới của hai người nữa?”
Đầu kia của điện thoại truyền đến một trận tiếng thở dốc dồn dập: “Mau, mau tới!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên trầm xuống, vội hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Bình Bình... Đã xảy ra chuyện!” Tiểu Mã khóc kêu lên: “Ngay tại đường u linh bên này, bảo cậu mau đi đường u linh cứu cô ấy, chậm thì không còn kịp nữa! Điện thoại nói không rõ, Tiểu Diệp Tử, mạng người liên quan lớn lắm, cậu mau tới đi! !”
Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, đứng dậy chạy luôn, Chu Tĩnh Như gọi hắn vài tiếng cũng chưa nghe thấy, ra khỏi cửa tiệm, Diệp Thiếu Dương lại quay đầu, túm chặt lấy tay Chu Tĩnh Như đuổi theo ra: “Vương Bình đã xảy ra chuyện! Ở đường u linh, sự tình liên quan trọng đại, em mau mau lái xe đưa anh qua!”
Chu Tĩnh Như vừa nghe ngây ra tại chỗ.
Lúc này có nhân viên phục vụ đuổi theo ra, tìm bọn họ thanh toán, Chu Tĩnh Như nào có thời giờ dài dòng với bọn họ, đem ví tiền của mình dúi hết cho cô, tỏ vẻ xong việc trở về lấy, sau đó theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau bước nhanh đi đến bãi đỗ xe, đem xe lái ra, chạy thật nhanh về hướng vệ sinh học viện.