Diệp Thiếu Dương lúc này đã hơi tỉnh táo lại, nói với Chu Tĩnh Như: “Đã nói bảo anh đi cứu cô ấy, tám phần là Ngô Nhạc Ý làm, hoặc là vu sư kia!”
“Vậy làm thế nào đây, bằng không em lại đi tìm ông ta đàm phán?”
“Vô dụng, lão đã làm, không có khả năng sẽ thừa nhận.”
Chu Tĩnh Như chưa từ bỏ ý định, gọi điện thoại cho Ngô Nhạc Ý, kết quả di động tắt, Ngô Từ Quân cũng tương tự.
Diệp Thiếu Dương tỉnh táo lại suy nghĩ, vội vàng gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, đem sự tình nói ra, Tạ Vũ Tình cũng hoảng hốt, tỏ vẻ lập tức thông báo Lưu Ngân Thủy, tổ chức cảnh sát địa phương điều tra, bản thân cũng lập tức chạy tới.
Diệp Thiếu Dương dặn cô vài câu, cúp điện thoại.
“Thiếu Dương ca, bọn họ vì sao nói cho anh đi đường u linh gặp mặt?” Chu Tĩnh Như bất an nói: “Anh không phải nói, chỗ đó có nữ quỷ rất lợi hại sao, chẳng lẽ là muốn để cô ta đối phó anh sao?”
“Tám phần là như thế, dù sao là đây là âm mưu nhằm vào anh.” Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: “Ngô Nhạc Ý, cũng thật sự là vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn, biết mấy người các em không dễ động vào, thế mà lại có ý đồ với Vương Bình!”
“Càng là như thế, anh càng không thể đi! Quá nguy hiểm.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Anh nếu là không đi, Vương Bình chết chắc rồi!”
Chu Tĩnh Như nói: “Bọn họ không dám giết người!”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Em còn chưa hiểu sao, bọn họ đã đem Vương Bình đưa đến đường u linh, chính là muốn mượn tay Tử Nguyệt tới giết cô ấy, quỷ hồn giết người, ngay cả thi cốt cũng không tìm thấy, cảnh sát lại làm thế nào, cho dù tìm được chứng cứ bọn họ bắt người, cũng phải đem hung thủ tìm được mới có thể định tội chứ, thế nào đi tra án, tìm Tử Nguyệt đi tra?”
Chu Tĩnh Như nhất thời nghẹn lời, dỗi, phanh một cái đem xe dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, rống lớn: “Anh mắng em ích kỷ cũng tốt, thế nào cũng được, Vương Bình có chết hay không, em không có năng lực ngăn cản, nhưng em không thể để anh đi mạo hiểm, không thể để anh đi chịu chết!”
Diệp Thiếu Dương giật mình, hai tay nâng cằm của cô, để khuôn mặt của cô hướng vào mình, chăm chú nhìn vào mắt của cô, chậm rãi nói: “Em là người bạn tốt nhất của anh, em hiểu anh, chuyện này là vì anh mà có, nếu anh hôm nay không đi, anh cả đời này đều sẽ canh cánh trong lòng, đạo tâm không vững, một thân pháp lực của anh coi như phế đi, anh phải đi, không đi không được!”
Chu Tĩnh Như cũng nhìn thẳng vào hắn, từ trong mắt hắn nhìn thấy một loại kiên quyết thấy chết không sờn, rơi lệ nói: “Trừ phi anh đáp ứng em, anh nhất định phải còn sống trở về!”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, miễn cưỡng cười: “Anh là ai chứ, nhân gian thiên sư, anh khẳng định sẽ còn sống trở về!”
Chu Tĩnh Như lúc này mới lái xe, tiếp tục lên đường.
Ô tô đi vòng từ vệ sinh học viện, tới phía sau núi, đỗ ở trước đường nhỏ lên núi.
“Em ở lại trong xe, dù thế nào cũng không được đi!” Diệp Thiếu Dương mở ra ba lô, bỏ lại một chuỗi dây xích tay Hắc Diệu Thạch cho cô, dây xích tay này giống với nhẫn Hắc Diệu Thạch hắn cho Tạ Vũ Tình, đều là pháp khí khai quang thượng đẳng, có thể khiến tà vật bình thường phải tránh xa.
Sau khi xuống xe, Diệp Thiếu Dương theo sơn đạo chạy như điên, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu thấy là Chu Tĩnh Như.
“Đừng ngăn em!” Không đợi hắn mở miệng, Chu Tĩnh Như dẫn trước nói: “Mục tiêu của bọn họ là anh, sẽ không làm gì em cả, em chỉ muốn nhìn thấy anh bình an vô sự, anh lựa chọn cứu người là chuyện của em, em lựa chọn đi theo anh, là việc của em!”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, đưa tay kéo cô, tiếp tục chạy đi.
Con đường nhỏ lần trước lên núi chém bụi mở đường vẫn còn, hai người chân thấp chân cao đi tới, mới vừa đi ra khỏi một mảng rừng cây cuối cùng, đột nhiên một bóng người từ chéo một bên lao ra.
“Tiểu Diệp Tử!” Là Tiểu Mã, vẻ mặt kích động, rơi lệ đầy mặt.
“Người đâu?” Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.
“Tôi không biết, chúng tôi ở sau núi tản bộ, lúc chạng vạng muốn đi ra ngoài, kết quả lạc đường, đi đến nơi đây, Bình Bình đột nhiên như biến thành người khác, giãy thoát khỏi tôi hướng con đường đó đi đến, quay đầu hướng tôi cười lạnh, giống như bị quỷ nhập vào nói nếu muốn cứu cô ấy, phải bảo cậu tối đây, tôi lao tới cứu cô ấy, nhưng trên con đường đó có phong ấn gì đó, đem tôi đánh bật ra thật xa —— “
Diệp Thiếu Dương chưa đợi cậu ta nói xong, túm chặt áo cậu ta, cả giận nói: “Tôi nói với cậu như thế nào, bảo cậu đừng tới gần bên này, sao không nghe!”
Tiểu Mã lau nước mắt nói: “Bọn tôi là lạc đường mà, Tiểu Diệp Tử cậu nhất định phải cứu cứu Bình Bình, cậu đi nhanh đi!”
Diệp Thiếu Dương đẩy cậu ta ra, sải bước tới trước đường u linh, nương ánh trăng nhìn lại, mặt đường lạnh lẽo, không có lấy một ai, đang muốn cất bước, phía sau vang lên tiếng Chu Tĩnh Như gọi: “Thiếu Dương!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, gật gật đầu, bắt pháp quyết, cắt rách kết giới mặt đường, cất bước đi vào.
Hai chân bước lên mặt đường u linh, trước mắt gió mây biến ảo, trên con đường nhỏ vốn yên tĩnh chợt nổi cuồng phong, gỗ hương tơ vàng hai bên bị thổi vang lên ào ào, cành cây lay động, phát ra tiếng “Xèo xèo” tựa như quỷ khóc.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Thái Ất Phất Trần, không ngừng phất, ngược gió đi tới.
Gió âm dừng lại, một bóng người yểu điệu chậm rãi bay tới, mặc một cái váy dài cổ điển màu trắng, làn váy quét ở trên mặt đất, trên đầu tóc dài quấn lên cao cao, dáng người nhìn qua ung dung đẹp đẽ, trong tay cầm một ống sáo, không ngừng thổi ra một khúc uyển chuyển ưu thương, khúc là Lương Chúc, thanh âm lại là quỷ âm.
Từng khô lâu quỷ ảnh hình thành từ trong ống sáo, theo tiếng sáo, nhe răng trợn mắt hướng Diệp Thiếu Dương bay tới.
Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn tới, tay vung Thái Ất Phất Trần, không ngừng quét tới, đem từng quỷ ảnh đánh nát, hướng nữ quỷ kia đi đến.
Khi đi đến khoảng cách đủ gần, Diệp Thiếu Dương rốt cuộc thấy rõ, trên mặt của nữ quỷ này không có ngũ quan, mắt thật ra là có, nhưng như bị tạt a xít sunfuric, một cái rất nhỏ, một cái khác là một đường chéo thật dài, trên một khuôn mặt chằng chịt vết thương, giống như bị người ta dùng đao dùng sức rạch vô số lần, mà vết sẹo lưu lại, nhìn qua ghê tởm lại kinh sợ.
Một khuôn mặt như vậy, phối hợp một chiếc váy dài nhìn qua rất thánh khiết ung dung, hình thành một loại đối lập rõ rệt đáng sợ, nhất là cô ta không có miệng, lại thổi một cái ống sáo, càng khiến trường hợp quái dị đến cực điểm.
Theo Diệp Thiếu Dương đến gần, nữ quỷ rốt cuộc buông ống sáo, một tấm hủy dung như mặt đối với Diệp Thiếu Dương, đứng thẳng bất động.
“Tôi biết cô là Tử Nguyệt, vì sao không dùng mặt mũi thật của cô xuất hiện trước mặt người ta?”
Vị trí miệng của khuôn mặt kia xé ra một khe hở, máu đen chảy ra, nhìn qua làm người ta sợ hãi không thôi. Nếu đây là cười mà nói, chỉ sợ là nụ cười khủng bố nhất cả thế giới.
“Đây là mặt mũi thật của ta đó.” Một giọng nữ âm u nói: “Bộ dáng trước khi chết của ta, là như thế này.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nhìn chằm chằm khuôn mặt dữ tợn kia, thầm nghĩ nếu cô ta không nói dối, vậy cô ta rốt cuộc là chết như thế nào, mới có thể là một bộ dáng như thế này?
“Nếu ngươi không thích mà nói, ta có thể đổi một bộ dáng khác.” Nói xong, Tử Nguyệt túm chặt da đầu thái dương của mình, dùng sức kéo xuống, một gương mặt trơn bóng xuất hiện.