Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 705: Chương 705: Chương 705: Gạch đập cương thi 2




Năm con cương thi, chỉ trong mấy phút đồng hồ đều mất mạng, một mình Diệp Thiếu Dương đã giết chết ba, hơn nữa ngay cả pháp khí thật sự cũng chưa dùng đến, đều dựa vào thủ pháp...

Dương Tư Linh là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương ra tay, cảm thán nói: “Tôi trước kia thật sự sai rồi, tôi trước kia cho rằng Mao Sơn và Long Hổ sơn đại phái như vậy, đơn giản chỉ là pháp khí và pháp thuật so với tán tu dân gian nhiều hơn chút, bây giờ mới biết được, không phải như thế... Anh lúc trước không tùy tiện ra tay, là bình tĩnh, thời điểm nên ra tay, lại không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, ừm, tuy không muốn khen anh, nhưng quả thật là lâm nguy không sợ, trí dũng song toàn.”

“Khen nữa tôi biết chui vào đâu.” Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu, nhìn lướt qua phòng kho, nói: “Mau cướp trang bị đi, miễn cho lát nữa có cương thi trở về.”

Dương Tư Linh đem ngọn mặt nến trên đất nhặt lên, cầm trong tay, hướng những ngăn tủ kia soi từng cái một, ngoài ý muốn tìm được một ít hồng tiêu đựng trong chai, nghĩ đến thứ này xem như dược vật, có cũng không kỳ quái, hơn nữa là bịt kín lại, đựng trong chai, tuy đã trải qua thời gian dài, nhưng còn chưa bốc hơi.

Ở trong rương một tầng trên cùng của tủ, mọi người tìm được thứ mong muốn: cồn y tế. Tất cả đều là đựng ở trong chai truyền dịch bịt chặt, tổng cộng có mấy chục chai, Diệp Thiếu Dương mở ra một chai, ngửi ngửi, tuyệt đối không có vấn đề.

Diệp Thiếu Dương hưng phấn không thôi, gọi Giang Phi Long cùng nhau đem thùng đựng cồn nâng ra ngoài, sau đó quay về, lại vơ vét một bao to bông y tế, còn có mấy cái xẻng sắt mới tinh.

Có một bó dây thun chưa dùng, nhưng vì thời gian dài, đại bộ phận đã tan, Diệp Thiếu Dương cũng lôi ra, từ trong đó tìm một số cái có thể sử dụng, nhìn một mảng chiến lợi phẩm, Diệp Thiếu Dương cực kỳ hài lòng. Trước cùng nhau đem đồ đưa về nhà trọ, sau đó cùng nhau đến dưới lầu tòa nhà giải phẫu số ba.

Ở không gian này, tòa nhà vẫn là phòng học, mà không phải phòng giải phẫu, nhưng ngoại hình là giống nhau.

Diệp Thiếu Dương đứng ở trên quảng trường đối diện dưới lầu, ngửa đầu đánh giá, toàn bộ lầu bốn của tòa nhà bị âm khí bao trùm, như bị một đám mây đen bao vây, hoàn toàn không nhìn thấy gì bên trong.

“Quả nhiên là thi sào...”

Diệp Thiếu Dương bắt đầu quan sát địa hình phụ cận, sau khi nhìn kỹ một phen, trong lòng có quyết đoán, bảo Dương Tư Linh đi tìm những người chặt gỗ táo, lấy ra hai mươi tám cây thẳng nhất, chờ mình trở về chậm rãi xử lý, sau đó đem nam đều đưa tới nơi này.

“Cô cũng đi theo đi.” Diệp Thiếu Dương nói với Vương Bình.

Vương Bình lập tức lắc đầu: “Em không cần, em muốn đi theo anh.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, đành phải tùy cô. Tự mình giơ tảo mộc côn, ở mặt đất trống đối diện hành lang đi tới đi lui, thỉnh thoảng dùng xẻng ở trên mặt đất xúc ra một cái lỗ hổng.

“Diệp đại ca, anh đây là đang làm gì?” Giang Phi Long có chút tò mò hỏi.

“Định huyệt bày trận.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ mặt trời, nói: “Ở dưới tình huống không có la bàn, đây là phân kim định huyệt thuật nguyên thủy nhất, dựa theo là bóng râm của ánh mặt trời.”

“Lợi hại như vậy!” Giang Phi Long trợn mắt há hốc mồm, ghé lên khẩn cầu: “Diệp đại ca dẫn em cùng nhau đi đi, em muốn theo anh cùng sư phụ nghiêm túc học pháp thuật, giết sạch cương thi trong thiên hạ.”

Giết sạch cương thi trong thiên hạ... Trong lòng Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, tuy biết nó là vì từ nhỏ sinh hoạt ở hoàn cảnh này, đối với cương thi có một loại thù ghét gần như bản năng, nhưng câu này vẫn làm hắn cảm thấy rất rung động, nhìn ánh mắt kiên quyết mà kiên định của Giang Phi Long, Diệp Thiếu Dương giống như thấy được mình thời thiếu niên.

Đạo văn trời sinh, ngộ tính lại mạnh, có tài tu đạo, đáng tiếc...

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, nói: “Anh cũng rất muốn mang em đi, đáng tiếc, chúng ta không phải người của một thế giới, em nếu đến bên kia, lập tức sẽ hóa thành tro bụi.”

“Chẳng lẽ không có cách nào sao?” Giang Phi Long thất vọng nói: “Anh là người của thế giới kia, cũng không phải đến được nơi đây sao?”

“Anh là lấy hình thức linh hồn mà đến, em nhìn xem anh bây giờ, chỉ có một phần mười pháp lực, em nếu cũng như vậy đến thế giới kia của bọn anh, bản thân cũng thành quỷ rồi, còn bắt quỷ như thế nào?”

Diệp Thiếu Dương tiến một bước khuyên bảo: “Hơn nữa chức trách của em, là ở lúc khe hở không gian sinh ra đánh vỡ cấm chế, dẫn dắt cha mẹ của em còn có mọi người chạy đi. Mục đích tu đạo, vốn chính là cứu người, không phải vì giết quỷ mà giết quỷ, một điểm này, anh hy vọng em ghi nhớ!”

Giang Phi Long chậm rãi gật đầu: “Em nhớ rồi.”

Tự mình ở bên cạnh trầm mặc một hồi, đột nhiên mắt sáng ngời, bắt lấy cánh tay Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp đại ca, nếu chúng ta có thể chạy đi, có phải có thể đi đến thế giới bên ngoài hay không?”

“Hẳn là như vậy.”

“Vậy em có thể lên Mao Sơn tìm anh, trong thế giới này, cũng có một ‘anh’ khác. ‘Anh’ kia, còn có một sư phụ khác của em, đều có thể dạy em pháp thuật, bằng không anh tạm thời đừng đi, đến lúc đó dẫn em đi cùng, nói một tiếng với một ‘anh’ khác...”

Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, vấn đề này, chính hắn cũng chưa nghĩ tới, ở trong ác linh không gian, xác thực hẳn là còn có một bản thân khác!

‘Mình’ này, trước mắt đang làm gì, có phải quỹ tích cuộc sống hoàn toàn giống mình hay không, hay là hoàn toàn khác, hoặc là đã sớm ở nơi nào đó thời điểm khai quang bị lệ quỷ đại yêu giết chết?

Diệp Thiếu Dương không dám nghĩ tiếp nữa.

Lúc này Vương Bình chen một câu: “Dựa theo định luận vật lý học, ‘bản thân’ của không gian khác nhau tuyệt đối không thể gặp mặt, bởi vì một cái là vật chất, một cái là phản vật chất, một khi gặp mặt, nếu tiếp xúc mà nói, hai cái đều sẽ hóa thành tro bụi.”

Diệp Thiếu Dương đối với vật lý học không hiểu lắm, cũng không muốn miệt mài theo đuổi, cười vỗ vỗ bả vai Giang Phi Long, nói: “Em sau khi ra ngoài, có thể tự đi thử xem, chỉ cần dụng tâm, em khẳng định có thể trở thành một pháp sư xuất sắc.”

Đợi một hồi, Dương Tư Linh dẫn mấy nam nhân tới, Diệp Thiếu Dương mang theo bọn họ, dùng hai cái xẻng, mọi người thay phiên ở trên dấu vết hắn hất đất đào hố, tổng cộng đào ra hai mươi tám cái hố.

Dương Tư Linh nhìn quét một cái, phát hiện đây là bộ dáng một con đường, đối diện lối ra cầu thang tòa nhà số ba, trong lòng dần dần có phán đoán, hỏi Diệp Thiếu Dương: “Đây là trận pháp gì?”

“Tứ Thất Phân Âm Trận, mượn âm khí nơi này, dựa vào linh lực của tảo mộc côn, mượn lực làm phép, lấy pháp lực của tôi trước mắt, chỉ có thể dẫn dắt trận pháp như vậy.” Diệp Thiếu Dương ngửa đầu nhìn đám mây đen kia tràn ngập ở tầng cao nhất, thở dài, trận pháp này rốt cuộc có thể phát huy ra bao nhiêu uy lực, có thể vây khốn đàn thi bao lâu, trong lòng hắn cũng không có nắm chắc.

Chờ toàn bộ hố đều được đào xong, sắc trời tiếp cận hoàng hôn, mọi người không dám dừng lại, vội vàng trở lại trên lầu nhà trọ.

Dương Tư Linh đem Diệp Thiếu Dương dàn xếp ở một căn phòng riêng, tặng một bộ đệm chăn cho hắn, Diệp Thiếu Dương tìm bọn họ đòi một chút nước —— thời đó còn chưa có hệ thống ống cung cấp nước uống, trường học đào giếng sâu, dùng để cung cấp nước dùng sinh hoạt cho sinh viên, mấy chục năm qua nước giếng vẫn chưa cạn, vừa lúc cũng cung cấp nước dùng cho những người sống sót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.