Bởi vì ngoài ý muốn phát hiện hồng tiêu, Diệp Thiếu Dương không tìm nhọ nồi cùng đất trên xà nhà nữa, tìm cái chai, đem hồng tiêu quấy với nước, sau đó dùng bông dính thành thừng bằng sợi bông chấm nước hướng lên trên những cây tảo mộc côn kia vẽ ra đạo văn.
Công việc này cũng chỉ có hắn có khả năng, người khác cũng đều tự trở về phòng, không tới quấy rầy hắn.
Vẽ đạo văn một lúc, Diệp Thiếu Dương đứng dậy tới trước cửa sổ, nhìn dưới sắc trời tối tăm bên ngoài, có một số cương thi bắt đầu lui tới.
Nặng nề thở dài, Diệp Thiếu Dương tính thời gian, nhắm chừng trong biểu thế giới đã trôi qua mấy giờ, không biết mình mấy giờ không tỉnh, những người bạn đó của mình có phải đã lo lắng gần chết hay không, hay là... Đã cho rằng mình đã chết?
Không, bọn họ nhất định tin tưởng, mình có thể còn sống trở về, chỉ là... Không phải bây giờ, mình còn phải nán lại tại đây thêm một buổi tối.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, thấy là Vương Bình đi đến, nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên ánh mắt rơi ở trên một bó chăn bông cô ôm trong lòng, nhíu mày nói: “Cô... Làm gì?”
“Em sợ ở một mình, đến chỗ anh ngủ.”
Diệp Thiếu Dương giật mình, nói: “Cô có thể đi chỗ Dương Tư Linh.”
“Không, em không quen cô ấy, ở chung với anh, em mới có cảm giác an toàn nhất.” Vương Bình cúi đầu, có chút xấu hổ nói.
“Cái này...” Không đợi Diệp Thiếu Dương từ chối, Vương Bình đã xoay người đóng cửa lại.
Mắt thấy trời sắp tối, sau khi trời tối thì không thể ra ngoài nữa, cho nên, mình đã không còn cách nào đuổi cô ấy đi nữa. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Đã ba giờ rồi!”
Bên ngoài, trong thế giới chân thật, Tạ Vũ Tình hướng về phía lão Quách và Tứ Bảo hét lên, Tứ Bảo là chạy tới ngay trong đêm, vừa tới không lâu.
“Hắn đến bây giờ còn chưa trở về, mấy người mau nghĩ biện pháp đi chứ!”
Lão Quách thở dài, nói: “Tôi nói rồi, thật sự không có cách nào, tôi và Thiếu Dương quan hệ không thua gì cô, cho dù có một tia hy vọng, tôi liều mạng già cũng muốn lên, nhưng mà thực không có cách nào.”
Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Tứ Bảo: “Cậu thì sao, pháp lực của cậu tựa như cũng không yếu nhỉ, nghĩ biện pháp đi!”
Tứ Bảo nhìn thân thể Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm một lát, quay đầu nói với lão Quách: “Cô ấy nói cũng đúng, cho dù Diệp Thiếu Dương bây giờ hồn phách không tổn thương, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, đến trời sáng mặt trời chiếu vào, thân thể... Cũng thối rữa, chúng ta dù sao cũng phải làm chút gì đó, không thể chờ suông ở đây.”
Lão Quách nói: “Tôi là không có cách, có biện pháp cậu cứ nói, cùng lắm thì tôi đặt vào cái mạng già.”
Tứ Bảo lẳng lặng nhìn con đường u linh bình tĩnh, nói: “Hiện tại có thể phán đoán ra, nữ quỷ kia chịu trận pháp hạn chế, không thể rời khỏi con đường này, bằng không chúng ta sớm đã chết, nhưng chúng ta nếu đi vào, ả quá nửa sẽ xuất hiện...”
Mọi người đều nhìn hắn, nghe hắn nói tiếp.
“Tôi đang nghĩ, nữ quỷ kia đã có cách mở ra tứ tượng không gian, đem Thiếu Dương đưa vào, tự nhiên cũng có thể mở ra không gian... Đem hắn đưa ra.”
Lão Quách vừa nghe, hừ một tiếng nói: “Cái này ai chẳng biết, mấu chốt là ả có lòng tốt như vậy? Nếu ả đồng ý làm như vậy, cũng sẽ không đem Thiếu Dương đưa vào.”
Tứ Bảo nói: “Tôi biết, cho nên biện pháp duy nhất chính là đánh với ả một trận, đem ả thu phục, ép ả đi vào khuôn khổ...”
Lão Quách lập tức lắc lắc đầu, nói: “Cậu đánh không lại, đừng đi chịu chết.”
Tứ Bảo nói: “Thật đến một bước đó, chỉ có thể đánh bừa một trận thử xem, dù sao không thể nhìn Diệp Thiếu Dương chết đi.”
Lão Quách dài thở dài một hơi, nói: “Đáng tiếc chúng ta thế đơn lực mỏng, không có giúp đỡ.”
“Giúp đỡ... Lệ quỷ được không?” Tạ Vũ Tình nghe xong bọn họ đối thoại, đột nhiên có ý tưởng.
Lão Quách nhìn cô, nói: “Chỉ cần có thể giúp chúng ta, quản hắn là quỷ là yêu, nhưng đi đâu tìm lệ quỷ, bây giờ cho dù là đi âm phủ gọi người cũng không còn kịp.”
Tạ Vũ Tình nói: “Lệ quỷ trái lại có một con, hơn nữa tựa như còn rất lợi hại...” Nhanh chóng đem tình huống mình và Diệp Thiếu Dương ở tòa nhà giải phẫu gặp được Lâm Du nói một lần.
Lão Quách nghe xong, quay đầu nhìn gỗ hương tơ vàng hai bên đường u linh, giật mình: “Chính là nói, thân thể cô ta bị nhốt ở trong cây, chỉ cần thân thể cô ta có thể thoát ly trận pháp đường u linh khống chế, cô ta liền có thể khôi phục tự do, rời khỏi phòng học 408?”
“Cô ta là nói như vậy! Tôi nghĩ, cô ta tuy không phải đối thủ của Tử Nguyệt, nhưng ít nhất có thể giúp đỡ, cộng thêm Tứ Bảo, có lẽ có hy vọng.”
“Có hi vọng, là có hi vọng!” Lão Quách đột ngột đứng dậy, nhìn Tứ Bảo: “Dám mạo hiểm không?”
Tứ Bảo khinh thường nhìn hắn: “Nói cái gì, như chỉ một mình ngươi thân với Diệp Thiếu Dương? Chỉ cần có hy vọng, vậy thì thử xem. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.”
Kế tiếp bọn họ bắt đầu thảo luận kế hoạch cụ thể, cuối cùng quyết định do lão Quách đi chặt cây, một khi dẫn ra Tử Nguyệt, Tứ Bảo trụ, tranh thủ thời gian cho lão Quách, cả cây lẫ người ở bên trong cùng nhau đưa ra khỏi đường u linh...
“Chặt cây, cần bao lâu thời gian?” Tạ Vũ Tình hỏi.
“Đó dù sao cũng là thụ yêu, dùng cái này, rất nhanh.” Lão Quách chỉ chỉ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm treo ở bên hông Diệp Thiếu Dương, nói, quay đầu nhìn Tứ Bảo: “Làm?”
“Làm.” Tứ Bảo xoa xoa cái đầu trọc, lần này đưa tro cốt An Tĩnh Phong trở về, hắn thuận tiện quy y, chính thức xuất gia.
Nhìn lão Quách nhắc tới Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, trong cây cối cách đó không xa, một người đứng dậy, đẩy ra cây cối đi ra ngoài.
Mọi người nghe thấy tiếng, cùng nhau quay đầu nhìn lại.
“Ngô Từ Quân!” Chu Tĩnh Như kêu lên, kích động muốn lao lên, bị Tạ Vũ Tình ngăn lại, miệng còn lớn tiếng la hét: “Đây nhất định là ngươi giở trò quỷ. Ngô Từ Quân, ngươi mau bảo nữ quỷ đem Thiếu Dương ca đưa về, bằng không ta nhất định vận dụng toàn bộ lực lượng gia tộc đối phó ngươi. Ngô Từ Quân, bối cảnh Chu gia ta ngươi biết!”
Ngô Từ Quân cười khổ, hướng Chu Tĩnh Như lắc lắc đầu: “Xin lỗi.”
Sau đó quay đầu nhìn lão Quách, nói: “Lâm Du không thể phóng.”
“Mẹ ngươi đẻ giỏi lắm.”
Đối mặt độc thủ phía sau màn sự kiện này, khuôn mặt lão Quách nghẹn đỏ bừng, toàn thân bởi vì kích động mà run rẩy: “Ta rất buồn bực ngươi vì sao còn có dũng khí đi ra, tin hay không ta một kiếm chém chết ngươi đồ chó!”
Tiểu Mã bên kia sớm đã không kiềm chế được, xông lên, bị Tứ Bảo ôm cổ, nói: “Cậu để hắn nói, hắn nếu không nói ra được cái gì, không cần cậu động thủ, tôi giết hắn trước!”
Tiểu Mã lúc này mới hơi tỉnh táo lại, oán hận nhìn Ngô Từ Quân.
Ngô Từ Quân nói: “Tôi vẫn là câu nói kia, Lâm Du không thể thả.”
“Vì sao?” Toàn bộ mọi người đều kích động không nhịn được, chỉ có Tứ Bảo còn ổn chút, hỏi.
“Lâm Du oán khí sâu nặng, một khi thả cọp về núi, đối với các người mà nói, tuyệt đối có hại không có lợi, tin tưởng tôi.”
“Ta tin tưởng cái cậu bảy nhà ngươi!” Tứ Bảo cũng nổi giận, chỉ vào hắn mắng: “Ngươi nhảy ra chỉ vì nói những cái này, ngươi cho rằng hòa thượng ta thì không biết nổi giận phải không?”
Ngô Từ Quân lui lại mấy bước, thở dài. “Lâm Du tuyệt đối không thể thả, các ngươi đã cố chấp như vậy, xin lỗi.”