Vu sư Thái quốc nheo mắt đánh giá cô, nói: “Cô dám tùy tiện giết người?”
“Dám! Vì Diệp Thiếu Dương, ta cái gì cũng dám!”
Tạ Vũ Tình trả lại cho hắn một nụ cười lạnh: “Cược một phen, ngươi vì sao không cược một phen?”
Phản ứng kích động đến tiếp cận điên cuồng của cô, làm đám người Chu Tĩnh Như cũng động dung không thôi, từ hành vi đến vẻ mặt lời nói của cô, đều biểu hiện ra thái độ kiên quyết của cô.
Ngông cuồng, cố chấp, vì một tín niệm có gan trái với quy tắc, lão Quách âm thầm thở dài: đây rõ ràng là một Diệp Thiếu Dương phiên bản nữ mà.
Thông qua vẻ mặt của cô, vu sư Thái quốc cũng đọc hiểu ý nghĩ của cô, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xoay người đi vào phía trong bụi cây cối.
Cửu âm vu nhân lập tức ngoan ngoãn đuổi theo, mang đi một mùi tanh hôi.
Ngô Từ Quân sững sờ nhìn nhìn Tạ Vũ Tình, cũng bước chân đuổi theo rời khỏi.
Tạ Vũ Tình vẫn giơ súng lục, thẳng đến nháy mắt bọn họ biến mất mới thở phào một cái, cả người trầm tĩnh lại, đổi tay cầm súng, đem tay lau lau ở trên quần áo, lau đi mồ hôi ở lòng bàn tay.
“Sư phụ!” Ngô Từ Quân đuổi theo vu sư Thái quốc, lo lắng hỏi: “Người vì sao phải đi chứ, cho dù cô ta nổ súng, chỉ cần vu nhân phun một hơi...”
Vu sư Thái quốc dừng bước, nói: “Ta không muốn đả thương người, hơn nữa dưới núi quả thật có cảnh sát đợi lệnh, rất phiền toái.”
“Vậy người cứ vậy nhìn bọn họ thả ra Lâm Du?”
“Để bọn họ đi thả đi.” Vu sư Thái quốc trầm mặc một chút nói: “Chúng ta đi dưới núi thủ, đem cô ta thả ra cũng tốt, ta cũng muốn làm ra cái kết với cô ta.”
Bên kia, Tứ Bảo và lão Quách lại lần nữa thương lượng phương án hành động, sau đó triển khai hành động...
Tạ Vũ Tình giơ súng lục, khẩn trương bắt đầu tuần tra ở phụ cận đường u linh, miễn cho sư đồ Ngô Từ Quân lại ra phá hư.
Lão Quách rút kiếm chém rách kết giới đường u linh, xông vào, chạy vội hướng cái cây thứ ba bên trái của đường u linh.
Một luồng oán khí từ sâu trong đường u linh ập lại, lão Quách hoàn toàn không để ý, tiếp tục chạy như điên.
Oán khí khi đuổi tới bên cạnh hắn, bị một ánh sáng màu vàng đánh rơi, là Tứ Bảo tay cầm bình bát vàng chạy vội đến, che ở trước người lão Quách, đem bình bát vàng ném đến giữa không trung, một tay kết thành Lan Hoa Chỉ, kéo cương khí, trong một tay khác nắm bắt một chuỗi phật châu gỗ hắc đàn, không ngừng chuyển động, trong miệng niệm lên “Phổ Thế Thần Chú” .
Bình bát vàng lơ lửng không rơi, nhanh chóng xoay tròn, phát ra ánh vàng, đối kháng oán khí từ sâu trong đường u linh không ngừng ập tới.
Lão Quách không chút do dự vung kiếm hướng rễ gỗ hương tơ vàng chém tới, một làn máu xanh lục phun ra tại chỗ.
Gỗ hương tơ vàng này hàng năm hấp thụ hồn lực, đã thành thụ yêu, chỉ là vì nguyên thần bị trận pháp khống chế, không thể hóa thân công kích, nhưng năng lực phòng ngự vẫn là có.
Lão Quách pháp lực có hạn, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ở trong tay hắn, chỉ có thể phát huy ra một thành linh lực, bởi vậy chỉ có thể chém từng kiếm một về hướng rễ cây.
“Bình bát vàng...”
Tử Nguyệt chậm rãi bay tới, xuất thần nhìn bình bát vàng giữa không trung: “Phật gia chí cường pháp khí, quả nhiên...”
Đột nhiên thu hồi ánh mắt, nhìn Tứ Bảo, thản nhiên nói: “Nhưng, không phải cũng chỉ là kiên trì thêm một hồi mà thôi.”
Nói xong, vẻ mặt trầm xuống, càng nhiều oán khí hơn bùng nổ ra, đánh về phía bình bát vàng.
Trên mặt Tứ Bảo bắt đầu hơi đổ mồ hôi, tốc độ phật châu trong tay xoay tròn cũng càng lúc càng nhanh, trong miệng niệm chú không ngừng...
Đối với tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không biết.
Hắn luôn luôn chuyên chú vẽ đạo văn cho tảo mộc côn, vẽ mãi tới tận nửa đêm.
Vương Bình ngồi ở trên giường, một mực nhìn hắn bận rộn, nhịn không được nói: “Nghỉ ngơi một lúc đi, xem anh làm việc lâu như vậy.”
“Chút đồ này không tính là gì, trước kia ở trên núi, toàn bộ pháp khí quan trọng đều là một mình tôi chế tác, một ngày ít nhất năm giờ, thời gian còn lại còn cần luyện công, luyện vẽ bùa, vậy mới gọi là vất vả.”
Vương Bình thở dài: “Trách không được anh lợi hại như vậy, thì ra cũng là chịu khổ chịu mệt mới có hôm nay.”
“Cái này không phải nói nhảm sao, không cần khổ có thể có thu hoạch, nào có chuyện tốt như vậy.”
“Nhưng rất nhiều người chỉ nhìn thấy thời điểm anh vẻ vang, không nhìn thấy thời điểm anh chịu khổ.”
Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai: “Tôi bắt quỷ hàng yêu, không phải để cho người ta xem.”
Hai người tán gẫu, không khí càng lúc càng tốt.
Một lát sau, Vương Bình xuống giường, tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, theo dõi động tác của hắn nhìn một hồi, tùy tay nhấc lên một cây tảo mộc côn, nói: “Tùy tiện vẽ vài nét bút như vậy, có thể sinh ra linh lực, thật thần kỳ nha...”
Diệp Thiếu Dương chuyên chú làm việc, thuận miệng nói: “Cô trước kia không phải rất khinh thường sao?”
“Là có chút khinh thường, em nói thẳng nha, trước kia tuy luôn nghe Chu tiểu thư nói về anh, nhưng luôn có chút cảm giác thần côn... Cho nên em tương đối phản cảm Tiểu Mã theo anh cùng nhau bắt quỷ, em nói như vậy anh không tức giận chứ?”
Diệp Thiếu Dương cười cười.
Vương Bình ngồi trên mặt đất, hai tay nâng mặt, chăm chú nhìn khuôn mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Trước kia em không thích anh, bởi vì cảm giác anh không đứng đắn, mồm mép trơn tuột, càng giống thần côn hơn, nhưng hôm nay xảy ra chuyện mới làm em biết, thật ra... Anh thật sự rất giỏi. Ở cùng với anh, rất có cảm giác an toàn.”
Diệp Thiếu Dương nghe ra giọng điệu không đúng, ngừng động tác trên tay, nhíu mày nhìn cô.
Vương Bình còn nói tiếp: “Hơn nữa anh là chỗ dựa duy nhất của em ở đây, sau khi ra ngoài, chúng ta còn có thể làm bạn không?” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm càng thêm mềm mại, khóe môi nhếch lên một cái mỉm cười mê người.
Không khí càng lúc càng không đúng.
Diệp Thiếu Dương thản nhiên nói: “Đã muộn rồi, em lên giường nghỉ ngơi đi.”
“Cùng đi đi, dù sao chúng ta bây giờ đều là quỷ hồn, cũng không có gì phải tị hiềm.” Vương Bình giữ chặt tay hắn, đứng dậy, kết quả một bước không đứng vững, đổ về phía trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương cũng theo bản năng đón lấy cô.
Cái gì thế này, tình tiết này quá cũ rồi nhỉ, Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên.
Vương Bình sắc mặt đỏ ửng, ở bên tai Diệp Thiếu Dương thổ khí như lan: “Em cảm giác được nhịp tim của anh, thật nhanh, nói cho em biết vì sao?”
“Muốn nghe lời thật?” Diệp Thiếu Dương cũng mỉm cười nhìn cô.
“Anh nói cái gì, em cũng sẽ tin.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nụ cười từng chút một thu liễm, lạnh lùng nói từng chữ một: “Tim tôi nhảy nhanh, bởi vì tôi rất phẫn nộ, rất đau lòng, ta cảm thấy không đáng cho Tiểu Mã... Tôi không ngờ, cô là người như vậy! !”
Đưa tay đem cô đẩy ra.
Vương Bình kinh ngạc nhìn hắn, mặt mày mất hết, lẩm bẩm: “Anh đối với em... Thật sự không có ý gì? Em không tin.”
“Đúng vậy, cô rất đẹp, dáng người cũng chuẩn, nhưng cô phải nhớ, cô là nữ nhân của huynh đệ tôi.” Diệp Thiếu Dương thở dài, một lần nữa ngồi về trên mặt đất, tiếp tục vẽ đạo văn: “Cô đi nghỉ ngơi đi, chuyện vừa rồi, tôi coi như chưa từng xảy ra, cô cũng không cần nghĩ nhiều.”
Đem một cây tảo mộc côn ném đến dưới chân cô: “Cô nếu thật sự thiếu cảm giác an toàn, ôm nó ngủ.”
Nói xong không nhìn cô lấy thêm một cái, khóe mắt đặt ở trên đôi chân cô. Qua một hồi lâu, đôi chân này mới di động, nặng nề thở dài, đi về phía giường.
Cuối cùng đã vẽ xong đạo văn, Diệp Thiếu Dương đem đệm chăn thuộc về mình trải ở trước cửa, nằm lên.