Ở nơi này là không có ngủ, Diệp Thiếu Dương nằm ở trên đệm, nhắm mắt dưỡng thần, hồi phục tinh lực.
“Xin lỗi...”
Qua hồi lâu, thanh âm Vương Bình lặng lẽ vang lên: “Em không phải loại người anh nghĩ, có lẽ là vì thế giới này chỉ có hai người chúng ta, hơn nữa, hành vi việc làm của anh hôm nay đã đả động em, lại là một hoàn cảnh riêng như thế này, em nhất thời khó có thể khắc chế, xin đừng để ý.”
Diệp Thiếu Dương chưa mở miệng, lẳng lặng nằm, mới đầu là rất phẫn nộ, nhưng đem chuyện này suy nghĩ từ đầu một lần, lập tức cảm giác được không thích hợp:
Vương Bình không phải người như thế!
Tuy tiếp xúc không sâu, nhưng Vương Bình cho hắn ấn tượng trước giờ không xấu, rất biết tính, xử sự khéo, có sự tu dưỡng của tiểu thư khuê các.
Cô tuy không quá xem trọng mình, vì Tiểu Mã từng đấu võ mồm với mình, vậy vừa vặn cũng phản ánh hai người cảm tình rất tốt.
Quan trọng nhất là, cho dù đúng như cô nói, là mình đả động cô, có Tiểu Mã ở bên trong ngăn cách, cô cũng không nên trần trụi biểu hiện ra ngoài như vậy mới đúng! Cái này hoàn toàn không phù hợp tình lý nha.
Thông qua phen phân tích này, Diệp Thiếu Dương đem sự tình triển khai nghĩ, cả người như điện giật run lên một cái, chậm rãi ngồi dậy, dùng giọng điệu lơ đãng nói: “Vương Bình, cô là như thế nào tới thế giới này?”
Vương Bình đang trong xấu hổ, đột nhiên nghe được hắn hỏi như vậy, ngồi dậy, quay đầu, sững sờ nhìn hắn, nói: “Sao lại hỏi cái này?”
“Không có, tôi chỉ là muốn tìm hiểu một chút thủ đoạn của Tử Nguyệt, phân tích một chút thực lực của ả.” Diệp Thiếu Dương thuận miệng bịa đặt.
Vương Bình không nghi ngờ hắn, vừa lúc Diệp Thiếu Dương nhắc tới đề tài khác, cảm thấy tán gẫu một chút mà nói, còn có thể giảm bớt một chút không khí xấu hổ, vì thế đem tình huống mình và Tiểu Mã cùng nhau ở trên núi du đãng, sau đó lạc đường, cuối cùng trúng tà nói một lần.
Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, nói: “Ý tứ chính là nói, mấy người lúc ấy lạc đường, không biết như thế nào đi đến phụ cận đường u linh, sau đó liền trúng tà, cái gì cũng không biết... Cô lúc ấy đã đi lên đường u linh chưa?”
Vương Bình lắc đầu: “Đương nhiên chưa, bọn em sau khi nhìn thấy đường u linh, nào còn dám đi vào, muốn đi đường vòng rời khỏi, kết quả em đột nhiên cảm thấy váng đầu, chuyện sau đó thì không nhớ rõ.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, chậm rãi lắc đầu, nói: “Cô nói dối, đường u linh là một trận pháp cực kỳ cường đại, phạm vi thế lực của Tử Nguyệt chính là con đường đó, cô đứng ở ngoài trận cho dù xa một bước, Tử Nguyệt cũng không có cách nào đối với cô... Càng không cần nói có biện pháp khiến cô lạc đường, thậm chí ở phạm vi ngoài đường u linh nhập vào cô, điều này tuyệt đối không làm được.”
Vương Bình ngây ra tại chỗ, lẩm bẩm: “Anh nói lời này là có ý tứ gì?”
“Ý tứ chính là cô nói dối, là cô tự mình... Đi lên đường u linh!”
Vương Bình phản ứng càng thêm kịch liệt, từ trên giường nhảy xuống, kích động hô: “Tôi vì sao phải làm như vậy!”
“Đúng vậy, tôi cũng rất tò mò, cô vì sao phải làm như vậy, cố ý dẫn tôi tới cứu cô, để vĩnh viễn đem tôi phong tỏa ở đây, thân thể hư thối, cho dù trở về cũng chỉ có thể thành quỷ?”
“Anh oan uổng tôi!” Vương Bình méo miệng, hai hàng nước mắt theo gò má chảy xuống: “Anh nếu bởi vì chuyện trước đó ghi hận tôi, cùng lắm thì bỏ tôi lại tự mình đi ra ngoài là được, không cần thiết chụp cái mũ lớn như thế cho tôi đâu!
Tôi là bạn gái của Tiểu Mã, tôi chỉ là một người bình thường, Diệp Thiếu Dương, tôi có đạo lý gì hại anh, hơn nữa lúc vừa vào, tôi còn thiếu chút nữa bị cương thi giết chết, là Tư Linh một khắc cuối cùng mới cứu tôi, cái này anh có thể đi hỏi cô ấy một phen!
Còn có quan trọng nhất, cho dù tôi muốn hại anh, muốn đem anh vĩnh viễn giữ lại đây, vì sao phải đặt cả bản thân vào? Nếu là vì anh có biện pháp đem tôi mang ra ngoài, vậy bố trí cái bẫy này lại có ý nghĩa gì đâu?”
Diệp Thiếu Dương triệt để ngây người, cô ấy nói những điều này... Nhất là một đoạn lời cuối cùng, không sai một chút nào, mình lúc trước chỉ nghĩ tới điểm đáng ngờ, lại hoàn toàn xem nhẹ một vấn đề quan trọng: động cơ!
Cô ấy quả thật không cần thiết hại mình, bị người ta uy hiếp mà nói... Hoàn toàn có thể tìm mình giải quyết, lợi dụ càng không có khả năng, theo Tiểu Mã nói gia cảnh nhà cô ấy rất khá, cậu còn là tổng giám đốc một công ty con của nhà Chu Tĩnh Như, tuy nói không phải giàu nứt đố đổ vách, nhưng khả năng bị tiền thu mua là không lớn...
Hơn nữa thời điểm cô nói chuyện loại biểu hiện tình chân ý thiết đó, nhìn qua không giống như làm bộ.
Cho nên, có thể là mình thật sự nghĩ lầm rồi, Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, cô ấy sở dĩ ở chỗ bên ngoài đường u linh trúng tà, đại khái thực có nguyên nhân khác.
“Xin lỗi, tôi không nên hoài nghi cô.” Diệp Thiếu Dương giải thích tại chỗ: “Nghỉ ngơi cho khỏe, đừng nghĩ linh tinh, ngày mai tôi dẫn cô trở về.”
Vương Bình ngồi ở trên giường, khóc một lúc lâu, sau đó thấy Diệp Thiếu Dương cũng không đi an ủi cô, đành phải một lần nữa nằm xuống.
Chịu đựng đến lúc trời sáng, Diệp Thiếu Dương lập tức đi tìm Dương Tư Linh, đem mọi người đều gọi tới, chia làm hai đội: mấy người nữ đều đi trong rừng cây bắt dơi, nam theo mình cùng đi chôn tảo mộc côn.
Mấy lão nam nhân này tuy nhìn xanh xao vàng vọt, một bộ dáng dinh dưỡng không được đảm bảo, nhưng vì trường kỳ đấu tranh với cương thi, thể lực mỗi người trái lại rất khá, hơn nữa vì rời khỏi nơi này, tinh thần phấn chấn, làm việc cực kỳ khỏe.
Không đến một giờ, hai mươi tám thanh kiếm gỗ táo bị đóng chặt vào trong lòng đất, sau đó Diệp Thiếu Dương lại mang theo mọi người đi cạo vôi tường, sau khi ngâm nước, rải ở giữa trận pháp...
Bên ngoài, thế giới chân thật, vẫn ở trong bóng đêm.
Chiến đấu còn đang tiếp tục.
Tứ Bảo đã ói ra ba ngụm máu, dùng tinh huyết mình kích phát linh lực bình bát vàng, không ngừng hấp thu oán khí Tử Nguyệt bộc phát ra, nhưng đã đến bước nỏ mạnh hết đà.
Bình bát khẽ run rẩy, lung lay sắp đổ.
Tứ Bảo mặc áo cà sa, còn đang cố chống đỡ, cả người bị ánh vàng do bình bát vàng phát ra bao trùm, nhìn qua giống như một bức tượng phật, trụ đá giữa dòng.
Đám người Tạ Vũ Tình ở bên ngoài nhìn một màn này, khẩn trương nói không ra lời.
Chu Tĩnh Như hướng hắn la lớn: “Tứ Bảo anh nếu chống đỡ không được đi ra trước đi, không cần cứng rắn chống đỡ, nghỉ ngơi một hồi lại đi vào!”
Tứ Bảo cười khổ, nghỉ ngơi một hồi... Mình thật ra muốn, nhưng Tử Nguyệt người ta mặc kệ, hơn nữa lấy tình trạng mình trước mắt, một khi tiết khí, ít nhất cũng là bị thương nặng, trong thời gian ngắn không thể khôi phục được, cho nên chỉ có thể dựa vào một hơi kiên trì tiếp...
“Đại uy thiên long, bát bộ kiền quang!”
Tứ Bảo lại phun một hơi ở trên bình bát vàng, ánh vàng trong bình bát vốn ảm đạm lập tức lại sáng lên vài phần.
Thân thể Tứ Bảo lại nhẹ nhàng loạng choạng, nghiến răng đứng lại, đầu cũng không quay lại nói: “Anh rốt cuộc đã xong chưa!”
“Xong rồi xong rồi, xong ngay đây. Một phút đồng hồ.” Lão Quách ướt đẫm mồ hôi, hắn cương khí khô kiệt, toàn thân cũng sắp hư thoát, vẫn không ngừng vung kiếm, chém vào trên rễ cây gỗ hương tơ vàng, cũng may rễ cây đã bị chém ra một vết đứt thật lớn, mắt thấy đã sắp đứt gãy.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng thở mong manh của Tứ Bảo: “Lão Quách, mụ nội nó, ta không chống đỡ được nữa...”