Thời điểm hắn nói đến “Trẻ con” đoạn đó, sự ghê tởm trong lòng đám người Tạ Vũ Tình cũng đến cực điểm, hầu như muốn nôn ra.
Lão Quách nói tiếp: “Cửu âm vu nhân này, không thuộc về bất cứ một loại tà vật nào, giới pháp thuật xưng ‘Thiên khí trùng (sâu bọ trời vứt bỏ)’, ý tứ ngay cả thượng thiên cũng căm hận loại tà vật này...”
“Quá tàn nhẫn rồi...” Tạ Vũ Tình che miệng, dùng sức lắc đầu.
Tiểu Mã nhìn đám sương mù dày đặc kia, lo lắng nói: “Trình tự chế tạo phức tạp như vậy, tu vi khẳng định rất lợi hại nhỉ, Lâm Du sẽ là đối thủ?”
Lão Quách nói: “Bởi vì cửu âm chi vật không dễ thu được cùng luyện hóa, có thể luyện đến lục âm hoặc là tam âm đã không tệ rồi, nếu quả thật là cửu âm luyện hóa, cho dù lão quỷ tử này là đại vu tiên, cũng không khống chế được, con này ta nhắm chừng nhiều nhất chỉ là tam âm, cũng chính là nhất thú nhất tà nhất cấu luyện chế ra, Lâm Du là song đồng quỷ thi, áp lực oán khí ba mươi năm bùng nổ, chưa chắc đánh không lại nó...”
Đoàn người đều đem ánh mắt ném về phía đám sương mù kia, trong lòng âm thầm cầu nguyện Lâm Du thủ thắng, chỉ có như vậy, mới có cơ hội đem Diệp Thiếu Dương cứu trở về...
Sau khi trận pháp được bố trí xong, Diệp Thiếu Dương phân phó mọi người, đem gậy gỗ táo còn thừa trải ngang trên đất trống ở giữa, sau đó đổ cồn, sau đó nảy ra ý tưởng kỳ lạ đem còn một ít chai cồn thừa dùng dây thun buộc, đeo đến trên người mình, chuẩn bị sử dụng như đạn lửa.
Cuối cùng dùng một sợi dây thừng to, một đầu buộc lên thép có độ cong từ thang trên lan can tầng lầu nện xuống, phi thường cứng rắn, thử vài lần, rốt cuộc ném lên lầu ba, treo ở trên lan can, giật vài cái, rất chắc chắn.
Chuẩn bị xong, bây giờ chỉ chờ trời tối, nếu không dưới ánh nắng, cho dù là dùng máu dơi cũng khó đem bọn nó dụ ra.
Diệp Thiếu Dương đem đoàn người gọi tới trước mặt, cho Giang Phi Long một cây gậy gỗ táo từng dùng máu của mình vẽ đạo văn, lại dạy cho hắn một môn pháp thuật, lại một lần nữa dặn:
“Chờ sau khi cương thi đều xuất động, mấy người phải chạy đến vị trí cổng trường, bởi vì nếu không gian này một khi nối liền với toàn bộ ác linh không gian, vậy sẽ trở thành một không gian chân thật, mọi người từ cổng trường đi ra ngoài, dù sao dễ dàng hơn trèo tường sân.”
“Chúng tôi tụ tập ở chỗ cổng trường, đến lúc đó cương thi lui tới, không gặp phải vây công hay không?” Có người không yên tâm, hỏi.
“Hẳn là sẽ không, phụ cận cổng trường trống trải, hẳn là không che giấu cương thi, cho dù có, đến lúc đó cũng sẽ bị máu dơi hấp dẫn.” Diệp Thiếu Dương nói: “Đến lúc đó mấy người chỉ cần chờ cơ hội, một khi tôi bên này mở ra khe hở không gian, các người sẽ có cảm ứng, Tiểu Long em dùng pháp thuật anh dạy cho em, phối hợp kiếm gỗ táo, đâm mạnh vào kết giới, hoàn toàn có thể mở ra kết giới! Đến lúc đó một hơi chạy ra là được rồi!”
Giang Phi Long dùng sức gật gật đầu: “Diệp đại ca yên tâm, em nhất định sẽ dẫn mọi người ra ngoài, sau đó em sẽ chuyên tâm học pháp thuật, tìm được biện pháp đi thông thế giới kia của anh, qua đó tìm anh cùng sư phụ, cùng nhau hàng yêu trừ ma!”
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của hắn, tuy cảm thấy điều này không quá khả thi, nhưng vẫn cười cười nói: “Anh chờ em.”
Kế tiếp là chuyện Dương Tư Linh từ biệt bọn họ, dù sao cô đã sinh sống ở đây “mấy tháng”, đã có cảm tình với mọi người, nghĩ đến sau khi mình trở về, sẽ trở thành một u hồn thật sự.
Nghĩ đến đây, tâm tình của cô cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn kiên định tín niệm trở về, dù sao mình là người của thế giới kia, cho dù thành quỷ cũng phải trở về!
Sắc trời rất nhanh đã tối đi.
“Mọi người có thể đi qua trước rồi, có cơ hội... Gặp lại!” Diệp Thiếu Dương hướng đám người Giang Phi Long nói, tuy biết nói như thế nào cũng không có khả năng gặp lại.
“Sư phụ, Diệp đại ca, chờ ta!” Giang Phi Long lưu luyến chia tay hai người, sau đó mang theo mọi người hướng vị trí cổng trường chạy đi.
Nhìn tiễn bọn họ đi xa, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn dây thừng bị mình ném đến trên lầu ba, hỏi Dương Tư Linh: “Có thể leo lên chưa?”
Dương Tư Linh gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lại nhìn Vương Bình một cái, nói: “Đợi lát nữa tôi mang cô đi lên, cô ôm chặt tôi là được.”
Vương Bình cũng gật gật đầu, trong ánh mắt mang theo một tia cô đơn.
Đợi thêm một lúc, mặt trời lặn, Diệp Thiếu Dương không chút chậm trễ, mở ra mấy chai máu dơi mọi người dùng hai ngày thời gian sưu tập được chứa ở trong chai truyền dịch, rót hết vào trên một cái đệm, sau đó dùng diêm đốt, đặt ở trên một cái giá sắt chuyên môn chuẩn bị sẵn giữa trận pháp, miễn cho dẫn cháy củi gỗ phía dưới từng rót cồn.
Máu dơi sau khi thiêu đốt, tản mát ra một mùi máu tươi gay mũi, lan tràn ra ở trong vườn trường.
Tiếng bước chân hỗn độn rất nhanh từ lầu bốn của tòa nhà giải phẫu vang lên, trong đó còn kèm theo những tiếng rít gào.
Đàn thi đã xuất động!
Nhìn từng con cương thi theo cầu thang đi xuống, nối liền không dứt, nhìn lướt qua thế mà có tận hơn trăm con, Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, mang theo hai người lui về phía sau, tới góc tường lầu một, lẳng lặng nhìn nhóm cương thi đầu tiên xuống lầu, xông vào trận pháp.
Cương thi dẫn trước giẫm vào vôi, hai chân lập tức toát ra khói đen, đau gào rống lên, muốn rời khỏi, nhưng hai bên thông đạo cắm kiếm gỗ táo dùng nước hồng tiêu vẽ đạo văn, không thể vượt qua, muốn quay đầu, phía sau lại có rất nhiều cương thi lao tới, đem đám cương thi đó đẩy đi, ngã xuống đất, bị vôi làm bỏng mà chết, hóa thành thi thủy.
Nhóm cương thi đầu tiên cứ như vậy thành vật hi sinh, nhưng theo cương thi vào trận càng lúc càng nhiều, vôi dần dần bị thi huyết ăn mòn, mất đi linh lực, càng nhiều cương thi xông đến giữa trận pháp, vây quanh đệm chăn thiêu đốt trên khung sắt vòng vòng, nhưng cương thi sợ lửa, không con nào dám chạm vào, cứ ở nơi đó không ngừng ngửi mùi máu tươi, cuống quýt đi vòng vòng.
Nơi khác, cũng có cương thi cuồn cuộn không ngừng vọt tới, tiến vào trong trận.
“Thi ma còn chưa xuống dưới!” Dương Tư Linh sốt ruột nói.
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe thấy đầu cầu thang có mấy cương thi bay ngang ra, tập trung nhìn vào, lại là một con cương thi hình thể so với cương thi bình thường lớn hơn gấp đôi, từ trong hành lang xông ra, toàn thân mọc một tầng lông trắng thật nhỏ giống nấm mốc, dọc theo đường đi tuy không ngừng có cương thi nhường đường, nhưng vì số lượng quá nhiều, xoay trở không linh hoạt, thi ma hiển nhiên không có tính nhẫn nại, vừa đi vừa đem cương thi chắn ở phía trước đều gạt bay ra.
“Mau hành động đi!” Nhìn thi ma đi vào trận pháp, Dương Tư Linh thúc giục.
“Chờ thêm một chút!” Diệp Thiếu Dương đợi mãi tới lúc thi ma đi vào giữa trận pháp, lúc này mới từ bên hông cởi xuống một chai cồn, những chai cồn này đều đã giật nắp, bị nhét nút do sợi bông bện thành, Diệp Thiếu Dương sau khi dùng diêm điểm hỏa, hướng cương thi lông trắng chọi tới.
“Phành” một tiếng, chai cồn nổ tung ở trên thân thi ma, lửa cũng lập tức bốc lên, dẫn cháy củi gỗ từng ngâm cồn dưới chân đám cương thi, ngọn lửa lan tràn, hầu như ở nháy mắt hình thành lửa lớn ngút trời.
Vô số cương thi quay cuồng giãy dụa, kêu rên không ngừng.
Thi huyết thiêu đốt, không ngừng phát ra tiếng bôm bốp, khói đặc cuồn cuộn, một mùi tanh hôi làm người ta buồn nôn lan tràn ra.
“Thực soái, đi thôi!” Diệp Thiếu Dương kéo Vương Bình, theo Dương Tư Linh cùng nhau chạy về phía dây thừng dài treo ở trên lan can, không cho phân trần cõng Vương Bình lên, bắt lấy dây thừng leo lên trên.