Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 713: Chương 713: Chương 713: Thiên sư chi thương 2




Tuy mình ở nơi này cương khí yếu bớt, nhưng khí lực lại không giảm bớt. Diệp Thiếu Dương một hơi trèo lên lầu ba, nhìn hướng đường phải qua, ước chừng còn có mười mấy con cương thi đang chạy xuống dưới lầu.

Đám cương thi lông xám này linh trí chưa mở, trí lực rất thấp, mùi máu tươi kích thích bản năng khát máu của chúng, chỉ lo theo mùi mà tiến tới.

Diệp Thiếu Dương mang theo Vương Bình nhảy xuống, lập tức từ bên hông nhổ xuống một cây đuốc do gậy gỗ táo bó thành, điểm hỏa, lúc này hai con cương thi đi ngang qua phát hiện bọn họ tồn tại, bổ nhào lên.

Diệp Thiếu Dương cũng nghiêm túc, từ trên ống da voi giật xuống hai chai cồn, dùng cây đuốc điểm hỏa sợi, chọi tới, rơi ở trên thân cương thi, lập tức biến thành một quả cầu lửa, rú thảm giãy dụa hẳn lên, nào còn để ý tới Diệp Thiếu Dương nữa.

Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, Dương Tư Linh đang trèo lên, thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng đúng lúc này, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Có thể là bởi dây thừng để thời gian quá dài, lại bị hai người bọn Diệp Thiếu Dương trèo rồi, đợi tới lúc Dương Tư Linh sắp leo đến lầu hai, đột nhiên “rắc” một tiếng bị đứt, Dương Tư Linh ngửa mặt hướng lên trời ngã xuống đất.

Lúc này, bởi vì cương thi phụ cận trận pháp càng lúc càng nhiều, có một số ở ngoại vi cách Dương Tư Linh tương đối gần đã phát hiện cô, lập tức vây lên.

Dương Tư Linh nhịn đau bò dậy, cũng điểm hỏa một cây đuốc, hướng cương thi vung, đem chúng nó bức lui một chút, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, la lớn: “Đi đi, mặc kệ tôi, đi đi!”

Diệp Thiếu Dương kéo Vương Bình dọc theo hành lang chạy như điên.

“Thực mặc kệ cô ấy sao?” Vương Bình hỏi.

“Nói cái gì, Diệp Thiếu Dương tôi mặc kệ mọi thứ, chỉ chưa bao giờ mặc kệ đồng đội!”

Diệp Thiếu Dương tùy tay đẩy ra một cánh cửa, thấy bên trong không có cương thi, liền đem Vương Bình đẩy vào trong, nói: “Ở lại đây đừng đi ra, tôi đi cứu cô ấy!” Ném cho cô một cây gậy gỗ táo, sau đó xoay người đem cửa đóng lại.

Lúc này, nấp ở trong phòng khẳng định là an toàn nhất.

Diệp Thiếu Dương giơ đuốc, theo cầu thang hướng phía dưới lao đi, dọc theo đường đi cũng gặp được không ít cương thi xuống lầu.

Nhưng bởi vì hắn là từ phía sau đuổi theo mông bọn cương thi, rất nhiều cương thi đều chưa chú ý tới hắn, chờ chú ý tới hắn, xoay người muốn bắt hắn, Diệp Thiếu Dương đã đá tới một cước, mượn độ dốc cầu thang, đá chúng nó người ngã ngựa đổ.

Gặp phải con nào phản ứng nhanh, Diệp Thiếu Dương liền dùng đuốc đem bọn nó đánh ngã, về sau đuốc bị gãy, Diệp Thiếu Dương lại từ bên hông cởi xuống một cây gậy gỗ táo, nhìn thấy cương thi là đâm.

Cứ như vậy một đường lao xuống lầu, quay đầu nhìn, Dương Tư Linh tay giơ đuốc, đã bị cương thi ép đến góc cầu thang, nương hai mặt có tường, ngăn cản cương thi tiến công.

Trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Thiếu Dương xuất hiện, mắt Dương Tư Linh đột nhiên sáng ngời, tràn ngập cảm động, nhưng lập tức lắc lắc đầu, vừa ngăn cản cương thi, vừa thê lương nói: “Đi mau đi, vô dụng, anh bây giờ không phải thiên sư, không cứu được tôi đâu, đừng cùng chết...”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, vừa chạy qua vừa lớn tiếng nói: “Nằm úp sấp xuống!”

Dương Tư Linh sửng sốt một chút, thuận theo nằm sấp xuống đất, Diệp Thiếu Dương bay bổ nhào một phát, cũng nằm úp sấp ở trên mặt đất, hai tay xuyên qua mấy cái chân cương thi, bắt được hai chân Dương Tư Linh.

Cương thi quá nhiều, cứng đối cứng khẳng định chết chắc, cho nên biện pháp của Diệp Thiếu Dương là dán sát mặt đất mà đi. Cương thi tuy lực lượng lớn vô cùng, nhưng có khuyết điểm các khớp cứng ngắc, gập lưng phi thường bất tiện, hơn nữa động tác chậm. Chờ phát hiện Dương Tư Linh nằm úp sấp xuống, hai tay duỗi thẳng, lập tức gập lưng đâm, nhưng luôn chậm mất một nhịp.

Diệp Thiếu Dương bắt lấy hai chân Dương Tư Linh, dùng sức kéo, đem cô từ giữa hai chân của một con cương thi kéo ra khỏi vòng vây.

Đám cương thi lập tức đuổi theo.

Dương Tư Linh nhìn thấy một con cương thi hai tay hướng đầu mình chộp đến, theo bản năng hét rầm lên, kết quả Diệp Thiếu Dương dùng sức kéo hai chân của cô, giật mạnh, tránh được, đôi tay kia đâm vào mặt sàn xi măng bên cạnh, cắm vào thật sâu.

Sau đó trải qua vài lần tình hình nguy hiểm như vậy, Diệp Thiếu Dương cực kỳ bình tĩnh, nắm hai chân của cô, lay động trái phải, co rúm, lần lượt né tránh vuốt sắc như đao nhọn của cương thi, rốt cuộc tránh thoát toàn bộ cương thi truy kích, thở một hơi, đem cô kéo đến bên người mình, cầm tay cô kéo dậy, hướng về phía cầu thang chạy như điên.

“Không phải thiên sư, vẫn có thể cứu ngươi.” Trong lúc chạy, Diệp Thiếu Dương còn có thời gian hướng cô nhướng nhướng mày, khoe khoang một chút.

“Sắp bị anh đùa chết rồi.” Dương Tư Linh vuốt vuốt tóc, mặt xám mày tro.

Lên lầu so với xuống lầu phiền toái hơn nhiều, bởi vì là từ dưới lên trên, không thể mượn thế, nhưng cũng may trong lòng Diệp Thiếu Dương còn có một chút “đạn lửa”, không chút tiếc rẻ sử dụng, phối hợp gậy gỗ táo của Vương Bình, gian nan lên lầu.

Vừa lên được nửa tầng, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng rống to, hai người quay đầu nhìn một cái, là một thân thể cực lớn toàn thân mang lửa, húc vỡ biên giới trận pháp, hướng tới mình lao tới.

Cương thi lông trắng! Lửa cồn thế mà lại chưa thể thiêu chết nó!

Kẻ này không phải lũ cương thi lông xám bình thường kia có thể sánh bằng, đã mở linh trí, từ khi nhìn thấy Dương Tư Linh, đã biết là cô giở trò quỷ, sau đó tốn một đoạn thời gian đột phá trận pháp, vừa lúc đuổi kịp hai người Diệp Thiếu Dương lên lầu, sốt ruột báo thù, lập tức đuổi sát theo mông.

“Ngoan ngoan, lần này phiền toái to rồi, đi mau!”

Diệp Thiếu Dương kéo Dương Tư Linh, chạy vội lên lầu.

Vừa lúc cương thi xuống lầu đã không nhiều nữa, dọc theo đường đi chỉ gặp được vài con, đều bị Diệp Thiếu Dương dùng đạn lửa giải quyết, sau đó đẩy tới phía sau, cương thi hoa chân múa tay, ngược lại đã thay bọn họ ngăn cản cương thi lông trắng một chút.

“Vương Bình, đi ra!” Lúc sắp đến lầu ba, Diệp Thiếu Dương đã bắt đầu gọi, bảo cô mau chóng tới đầu cầu thang, theo mình cùng lên lầu, miễn cho mình còn cần đi tìm cô. Cương thi lông trắng theo đuôi, đã không còn thời gian nữa.

Vương Bình chạy đến đầu cầu thang, nhìn thấy phía sau hai người bọn Diệp Thiếu Dương cách không xa có một “người lửa”, trợn mắt há hốc mồm.

“Lên lầu!” Diệp Thiếu Dương xông lên, đẩy cô một phát, sau đó mỗi tay kéo một người, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên lầu bốn.

Cám ơn trời đất, trên hành lang của lầu bốn chẳng có lấy một con cương thi, ba người bọn Diệp Thiếu Dương đẩy nhanh bước chân, chạy hướng phòng học 408.

Diệp Thiếu Dương dựa vào ký ức trong biểu thế giới, một đường chạy như điên, lúc đi ngang qua một cánh cửa, Dương Tư Linh đột nhiên kéo hắn một phát, nói: “Đây chính là 408, còn chạy đi đâu vậy!”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu thấy bảng ở cửa: 408.

Nhưng ở trong trí nhớ của hắn, đây là vị trí cửa phòng 407 mà, cánh cửa tiếp theo mới là 408 nha? Quay đầu nhìn, bên trong quả thật chỉ có một cánh cửa, là 409.

Vị trí cửa phòng học 408 ban đầu trong biểu thế giới, là vách tường trống trơn.

Đây là chuyện gì, không gian này không phải lấy biểu thế giới làm bản gốc sao? Vì sao lại khác?

“Rống...”

Một tiếng kêu làm sàn rung lên truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là con cương thi lông trắng kia đã đuổi kịp.

Không kịp nghĩ nhiều, 408 thì 408 đi. Diệp Thiếu Dương bảo hai người các cô đi vào trước, tự mình cởi xuống vài bình đạn lửa cuối cùng ném mạnh qua, nện ở trên người cương thi lông trắng, ngọn lửa vốn sắp tắt lại lần nữa hừng hực thiêu đốt lên.

Cương thi lông trắng dừng tiến lên, phủ phục ở trên mặt đất bắt đầu quay cuồng, phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc.

Diệp Thiếu Dương vội vã vào phòng, kết quả dưới chân bị trượt, thiếu chút nữa ngã xuống, cúi đầu nhìn, nhất thời kinh ngạc ngây người, ghê tởm muốn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.