Diệp Thiếu Dương tựa hồ nghe thấy tiếng xương bả vai mình vỡ vụn, toàn thân rùng mình một cái, xong rồi, không trở về được nữa...
“Con mẹ nó, cùng chết đi!” Diệp Thiếu Dương cũng dứt khoát không giãy giụa nữa, xoay người, cắn chót lưỡi, hướng cái mồm thi ma chảy nước dãi cắn một phát.
Cương khí khô kiệt, cũng không có pháp khí, thủ đoạn có hiệu quả nhất của mình, vẫn là máu thiên sư.
Dùng đầu lưỡi đẩy ra cái mồm dơ bẩn của thi ma, một mùi hôi ập vào trong mồm, Diệp Thiếu Dương sắp thứ nôn ra, cùng một ngụm to máu thiên sư cùng nhau đưa đến trong mồm nó.
Toàn thân thi ma lập tức phát run, vốn ở trong trận pháp Diệp Thiếu Dương bố trí, nó đã bị đốt cho ngắc ngoải, đi lên lại trúng vài phát đạn lửa, lại bị đâm vào cổ, chọc mắt, cũng đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ là dựa vào một ngụm lệ khí trong cơ thể còn kiên trì.
Hiện tại một ngụm máu thiên sư vào bụng, mài mòn lệ khí, thi ma cũng đến tình trạng đèn cạn dầu, nhưng ở lúc sắp chết, một luồng sức lực liều mạng cuối cùng vẫn dùng ở trên hai bộ móng tay của mình, từ phía sau gắt gao cắm vào sau lưng Diệp Thiếu Dương...
Hai chân Diệp Thiếu Dương mềm nhũn, cảm giác năng lượng trong cơ thể đang xói mòn từng chút một, sau đó vô lực bị thân thể cường tráng của thi ma ép ngã...
Đây là... Tiết tấu sắp chết?
Ở trong nháy mắt cuối cùng của sinh mệnh, Diệp Thiếu Dương không giống trong TV nhớ lại cả đời mình như vậy, mà là cảm giác rất lạnh, lạnh thấu tận xương tủy.
Tuy cùng thi ma ôm nhau chết đi, có chút nghẹn khuất, nhưng... Cũng coi như chết có ý nghĩa đi. Trong lòng Diệp Thiếu Dương hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, từ ngày đầu tiên mình tu đạo, thật ra sớm đã nghĩ tới loại kết cục này.
Như binh sĩ chết trận sa trường, da ngựa bọc thây, mình thân là thiên sư, có thể chết ở trên đường bắt quỷ, coi như là có nhân có quả, chỉ là hồn phách không về được thế giới chân thật, có chút hơi kỳ cục.
Hắn cuối cùng nghĩ đến vẫn là Tiểu Mã cùng Vương Bình, đáng tiếc mình không có cơ hội nói rõ ràng với Tiểu Mã.
Tiểu Mã, huynh đệ có thể làm thì đã làm rồi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi...
Một tia lực lượng cuối cùng tan đi, Diệp Thiếu Dương mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một bóng hình xinh đẹp bay ra khỏi đường u linh, vốn hướng phía trước bay thẳng, kết quả nhìn thấy một nữ quỷ và một sinh vật khủng bố chiến đấu với nhau, nhíu mày nhìn lại.
“Lâm Du...”
Sững sờ một lát, nhìn thấy đám người Tiểu Mã ven đường, cùng Diệp Thiếu Dương, Vương Bình nằm ở trên mặt đất, vội vàng bay tới.
“Nữ quỷ ở đâu tới!” Lão Quách thấy cô lai lịch bất minh, vội vàng chắn ở phía trước.
“Tôi là Dương Tư Linh, cũng là quỷ hồn bị Tử Nguyệt vây ở ác linh không gian, là Diệp Thiếu Dương thiên sư cứu tôi ra.”
Mọi người nghe vậy cả kinh, Tạ Vũ Tình tiến lên muốn chộp tay cô, kết quả sờ trượt.
Dương Tư Linh vừa mới chết đã bị Tử Nguyệt đưa đến ác linh không gian, chưa có tu vi gì, còn chưa tu thành quỷ thân thực thể, không thể tiếp xúc với con người, hướng phía sau lui lại mấy bước, trên mặt lộ ra biểu cảm e ngại.
“Xin lỗi, cảnh phục của cô có pháp uy, tôi không dám tới gần.”
Tạ Vũ Tình dừng bước nói: “Thiếu Dương thế nào rồi, mau nói cho tôi biết!”
“Anh ấy đưa tôi cùng Vương Bình đi ra trước, anh ấy bị thi ma cuốn lấy...”
Vừa dứt lời, một tiếng ưm từ trong miệng Vương Bình phát ra, mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, ngực Vương Bình phập phồng, hít sâu một hơi, mí mắt rung động, chậm rãi mở ra.
“Bình Bình, là anh!” Tiểu Mã ôm cô, kích động hô.
Mắt Vương Bình lần này tụ tiêu, dừng ở trên mặt cậu ta, lập tức hít sâu, đưa tay sờ sờ mặt cậu, nước mắt chảy xuống.
“Không sao rồi, trở về là không sao rồi.” Tiểu Mã đem cô ôm chặt, hỏi: “Tiểu Diệp Tử đâu?”
Vương Bình nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng khóc hẳn lên.
Cô vừa khóc vậy, tất cả mọi người đều hoảng hốt, lập tức xông tới, chỉ có Chu Tĩnh Như còn chăm chú nhìn cái la bàn kia đặt ở trên trán Diệp Thiếu Dương, đột nhiên thất thanh kêu lên: “Lá cây héo rũ rồi!”
Toàn thân lão Quách run lên, chạy vội qua, nhìn về phía trong la bàn, chỉ thấy cái lá kia chậm rãi héo rút, thân thể nhoáng lên một cái, giẫm chân kêu lên: “Xong rồi!”
Tạ Vũ Tình cố gắng gượng một hơi cuối cùng, đè lại bả vai Vương Bình, liều mạng lắc: “Mau nói đi, nói đi, Thiếu Dương làm sao vậy!”
“Thiếu Dương ca, sợ là không về được nữa...” Vương Bình khóc nói: “Hắn bị thi ma... Giết rồi!”
Suốt mười giây, trường hợp yên tĩnh không tiếng động, sau đó lão Quách là người đầu tiên đánh vỡ sự yên lặng, vốn đã sử dụng cương khí quá độ, tạng phủ bị thương, hắn nghe xong tin tức này, trong cơ thể khí huyết sôi sục, đương trường phun ra một ngụm máu.
Chu Tĩnh Như thì ngã vào ở trên người Diệp Thiếu Dương, cất tiếng thống khổ, hai tay véo mặt Diệp Thiếu Dương, liều mạng lắc đầu: “Sẽ không đâu sẽ không đâu, anh là thiên sư, anh không thể chết, anh đã đáp ứng em phải sống sót trở về, anh từng đáp ứng em...”
Hai mắt Tạ Vũ Tình trực tiếp trợn lên, ngã xuống đất, ngất đi.
Tiểu Mã trực tiếp ngây dại, hai mắt đăm đăm, ôm Vương Bình không nhúc nhích.
Dương Tư Linh cũng cực kỳ bi ai không thôi, nằm ở bên người Diệp Thiếu Dương, quỷ khóc liên tục.
Lão Quách là người đầu tiên tỉnh lại, nghiến răng đứng dậy, mạnh mẽ điều tức khôi phục, trong miệng nói: “Tôi không tin tiểu sư đệ có thể chết, tôi muốn đi âm phủ, đi tìm Thôi Phủ Quân xem sinh tử bộ!”
Giả như linh hồn Diệp Thiếu Dương quay về, nhìn thấy những người bạn thân này bởi vì hắn chết mà biểu hiện cực độ bi thương, nhất định sẽ cảm thấy rất thỏa mãn. Nhưng hắn đã không nhìn thấy nữa.
Hoàn toàn không còn tri giác, hắn ngay cả chuyện trước mắt cũng như không thấy ——
Một bóng xanh cất bước đi vào phòng học 408, tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, cúi người lẳng lặng nhìn hắn.
Dưới lầu, những cương thi chưa chết ở trong trận pháp, ngửi được mùi máu thiên sư, từng con theo cầu thang bò lên, theo sau người áo xanh xông vào phòng học 408.
Người áo xanh tùy tiện ra tay, cương phong thổi, trực tiếp đem mấy con cương thi dẫn đầu đánh thành bột, bọn phía sau cũng đều bị quạt bay ra ngoài.
Người áo xanh hoạt động chân, trở lại trước cửa, ở trên khung cửa tùy tay vẽ vài nét bút, cương khí ngưng tụ, hình thành một cái Thái Cực song ngư đồ, bắt đầu chuyển động, đem vô số cương thi ngăn cản ở bên ngoài, mặc cho chúng nó lực lượng lớn vô cùng, cũng không cách nào tiến vào một bước.
Người áo xanh lại đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, đem hắn từ trên thân thi ma kéo ra, nhìn một cái, thấp giọng thở dài: “Tội gì chứ.”
Vươn ngón tay, từ trên đất chấm chút máu của bản thân Diệp Thiếu Dương, vẽ ở trên mặt hắn một cái đồ án, nhìn nhìn, bản thân cũng cười.
Hắn vẽ là một con rùa.
Trên mai rùa có tám loại Dịch số, thôi diễn lẫn nhau, máu tươi khuếch tán ra.
Trên khuôn mặt vốn một mảng màu tím của Diệp Thiếu Dương thế mà lại xuất hiện sinh cơ.
Người áo xanh chăm chú nhìn khuôn mặt hắn một hồi, đứng dậy, lúc này phía sau vang lên một thanh âm kỳ quái. Người áo xanh quay đầu nhìn lại, là một người mặc trường bào màu trắng lập tức đẩy ra kết giới, đi đến.
Một người áo liền nón trắng, chụp mãi đến phía dưới chóp mũi hắn, chỉ lộ ra một cái miệng tinh xảo.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, trong con ngươi màu lam nhạt của người áo xanh toát ra một tia phức tạp.
“Cung Tử...”