Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 716: Chương 716: Chương 716: Thì ra ngươi tên Dương Cung Tử




Cung Tử đi đến trước mặt hắn, âm u nói: “Ta cho rằng, ngươi sẽ không bao giờ đến nhân gian nữa.”

Người áo xanh chưa lên tiếng.

“Ta cho rằng ngươi hoàn toàn không còn cảm tình, nhưng mà xem ra, ngươi vẫn có thứ không dứt bỏ được.”

Người áo xanh cười nhẹ: “Mao Sơn không thể vô hậu.”

Cung Tử thở dài, thanh âm cũng mềm mại đi, nói: “Mười năm không gặp, ngươi không có gì muốn nói với ta?”

Người áo xanh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút tịch liêu, ảm đạm thở dài: “Không về được nữa.”

Không về được nữa...

Cung Tử lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn, trầm mặc một lát, dùng ngữ khí kiên định nói: “Ta sẽ làm ngươi trở về!”

Người áo xanh biết nàng chỉ cái gì, lắc đầu nói: “Ta khuyên ngươi đừng thử, nếu không chính là... Tìm chết.”

“Một mình ta đương nhiên không được.” Cung Tử nhìn thoáng qua Diệp Thiếu Dương nằm ở trên mặt đất, ý có ám chỉ nói: “Hắn thì sao?”

Người áo xanh đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, hắn có con đường của bản thân hắn, ngươi không thể can thiệp!”

Cung Tử đến gần một bước, nói: “Ngươi khẩn trương hắn như vậy?”

Người áo xanh hừ một tiếng.

“Yên tâm, ta sẽ không can thiệp hắn ảnh hưởng hắn, ta sẽ đợi cho hắn đủ cường đại, sau đó, nói cho hắn chân tướng...” Cung Tử u ám nói: “Cho dù ngươi là kỳ tài Xiển giáo, đạo pháp thông thiên, ta không tin hắn không thể vượt qua ngươi, sẽ có một ngày như vậy.”

Người áo xanh không rối rắm vấn đề này, thản nhiên nói: “Ngươi đã đến đây, ngươi đưa hắn trở về đi.”

“Ngươi... Chẳng lẽ không muốn nhìn ta một cái?” Thanh âm Cung Tử mềm đi, xốc lên mũ.

Người áo xanh âm thầm thở dài, quay đầu, nhìn nàng.

Tuyệt sắc dung nhan thế gian hiếm có, bởi vì nàng vốn không thuộc về nhân gian.

Đối diện một lát, người áo xanh xoay người, hướng ngoài cửa sổ đạp bước mà đi.

Cung Tử lập tức đuổi theo, tuy biết mình không đuổi kịp hắn, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần, nàng không muốn bỏ qua cơ hội này.

Người áo xanh vung tay áo lên, đem Diệp Thiếu Dương từ trên mặt đất nhấc lên, ném về phía Cung Tử đâu.

Cung Tử sợ Diệp Thiếu Dương ngã xuống đất, theo bản năng đón lấy, đem đầu Diệp Thiếu Dương quay sang một bên, người áo xanh đã không còn tung tích.

Cung Tử lao tới bên cửa sổ, hướng ra ngoài nhìn lại, một bóng người màu xanh kia đang cấp tốc hướng chân trời bay đi.

“Đạo Phong! ! !” Cung Tử phát ra một tiếng la lên xé tim xé phổi.

Diệp Thiếu Dương lặng lẽ tỉnh lại, phát hiện bây giờ nằm ngang ở trên mặt đất, một người mặc áo bào trắng ngồi bên cạnh, hai tay đặt ở giữa ngực bụng mình, một dòng chảy nóng truyền khắp toàn thân, Dương công tử? Hắn đến đây như thế nào? Hắn đây là đang... Tu bổ hồn thể của mình?

Hai mắt Diệp Thiếu Dương tụ tiêu, chăm chú nhìn trên mặt Dương công tử, bởi vì góc độ từ dưới lên trên, khuôn mặt Dương công tử che đậy ở phía dưới vành nón, từ mắt trở xuống bị hắn thấy được một nửa.

Tuy chưa nhìn thấy mắt, nhưng khuôn mặt tinh xảo đó, chóp mũi tinh tế cùng môi kiều diễm, ta kháo, rõ ràng là một mỹ nữ mà!

Diệp Thiếu Dương xem có chút ngây ngốc, nhịn không được muốn nhìn toàn cảnh của cô, không tự giác khẽ xoay đầu, điều chỉnh góc độ, thiếu một chút nữa đã thấy được, nhưng hắn vừa động đậy bị đối phương phát hiện, vội vàng lui về phía sau hai bước, đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ngươi tỉnh từ lúc nào?”

Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, mang theo sự kinh ngạc vô cùng nói: “Dương công tử, thì ra ngươi là nữ nhân, hơn nữa còn là đại mỹ nữ!”

Dương công tử kéo vành nón xuống dưới, nói: “Không phải!”

“Này này, đừng nói xạo, ta thấy rồi, thật sự là không thể tưởng được mà...” Diệp Thiếu Dương lắc đầu cảm thán, chợt vỗ đùi: “Ta nói ngươi ở thế giới trong gương vì sao không ngại, ngươi cũng là muội tử, cùng Tuyết Kỳ vừa lúc làm một đôi tỷ muội!”

Dương công tử cúi đầu không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương sờ sờ thân thể của mình, trên người rất đau, nhưng khí tức thông, không có gì đáng ngại quá, hít sâu một hơi, nói với Dương công tử: “Là ngươi đem ta cứu sống?”

“Không phải.” Dương công tử nói.

“Vậy là ai?” Thấy cô không đáp, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới đề tài vừa rồi, gãi ót nói: “Tôi nói này em gái... Không đúng, đại tỷ...” Nghĩ vẫn là không đúng, người ta không biết đã mấy trăm mấy ngàn tuổi rồi, chẳng lẽ gọi là tổ tông?

“À thì, ngươi rốt cuộc tên là gì, hiện tại biết ngươi là nữ, gọi ngươi Dương công tử thật sự có chút không được tự nhiên, ngươi ngay từ đầu còn gạt ta...”

Dương công tử nói: “Ta không lừa ngươi, ta tên Dương Cung Tử.”

“Ngươi một muội tử, tên là công tử?”

“Cung của cung điện, tử của tang tử (quê cha đất tổ).”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, hóa ra là Cung Tử này! Thiệt cho mình đem nàng coi là nam nhân nhìn lâu như vậy. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hướng Dương Cung Tử cười hì hì: “Tôi nói, tôi cũng đã biết giới giới tính của cô rồi, cô cũng đừng giấu nữa, đem khăn voan xốc lên, để tôi nhìn toàn cảnh của cô nhỉ?”

“Khăn voan...” Khóe miệng Dương Cung Tử co rúm.

“Ặc... Mũ rèm.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ miệng mình, toàn nói lung tung, khăn voan là dùng khi kết hôn.

Dương Cung Tử lạnh lùng nói: “Một đám người bên ngoài đều cho rằng ngươi đã chết, khóc trời kêu đất, ngươi cứ việc ở đây lải nhải với ta!”

Một câu, đem Diệp Thiếu Dương kéo đến trong hiện thực, nghĩ đến lúc trước, trước khi Vương Bình nhảy lầu biểu hiện, trái tim lạnh đi, quay đầu, thấy những Xá Lợi Tử trên mặt đất đã hoàn toàn hòa tan, Khe hở không gian cũng đã biến mất, vì thế hỏi Dương Cung Tử: “Như thế nào mới có thể trở về?”

Vỗ ót: “Thiếu chút nữa quên, cô là hỗn độn thân thể, xuyên qua không gian đối với cô mà nói chỉ là một bữa ăn, phiền toái mau mang tôi trở về.”

Dương Cung Tử không nhiều lời, tiến lên đây bắt lấy một cánh tay Diệp Thiếu Dương, nói: “Nhắm mắt.”

Diệp Thiếu Dương nghe lời nhắm mắt, sau liền cảm thấy hai chân rời mặt đất, trời đất xoay chuyển một phen.

“Tôi gọi cô là Cung Tử tỷ, hay là gọi cô dì Cung Tử, hoặc là... Bà bà?”

“Ngươi nếu không câm miệng, ta đem ngươi ném vào trong hư không vô tận!”

“Vậy thì không hỏi nữa.” Nói xong, bản thân lại nhịn không được: “Một vấn đề cuối cùng, cô không phải hỗn độn sao, cái tên Dương Cung Tử này của cô, rốt cuộc ai đặt cho cô?”

“Ngươi thật đáng ghét chết mất! Nhiều vấn đề như vậy!” Dương Cung Tử vốn tính cách đã mềm mại bình thản, cộng thêm lúc trước từ biệt Đạo Phong, tâm tình rất kém, lại bị Diệp Thiếu Dương túm lấy điên cuồng hỏi một phen, thật sự chịu không nổi.

“A...” Diệp Thiếu Dương cũng rất bất đắc dĩ: “Tôi nhiều vấn đề, là vì cô một vấn đề cũng không trả lời, cô nói cho tôi biết —— “

“Đừng hỏi nữa!”

Lời còn chưa nói xong, Diệp Thiếu Dương cảm thấy trên đầu mình bị dùng sức vỗ một phát, nhất thời mất đi ý thức, lúc này vừa tỉnh lại, lại hôn mê...

Thời điểm lại lần nữa tỉnh lại, Diệp Thiếu Dương cảm thấy toàn thân đau đớn, cảm giác như bị người ta dùng vương bát quyền đánh một bộ liên chiêu, hơn nữa trên người còn một người đè ép, ghé vào trước ngực mình thấp giọng khóc.

Chuyển động tròng mắt một lần, phát hiện mình nằm ở trên một mảng cỏ, đối diện chính là đường u linh, thở hắt ra thật dài, cuối cùng từ ác linh không gian đi ra, hồn về thân thể. Nhìn một cái nữa, mấy gương mặt quen thuộc tụ tập ở bên mình, khóc rống nước mắt giàn giụa, ghé vào trên người mình là Chu Tĩnh Như. Những người này chỉ lo bi thương, còn chưa chú ý tới sự thật mình đã tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.