“Bây giờ dù có hai trăm con cương thi tới, tôi cũng không sợ!” Diệp Thiếu Dương nói với linh phù trong tay, Dương Tư Linh nghe được.
Diệp Thiếu Dương đạp bước đi hướng đường u linh, khóe mắt đảo qua, có một người nằm trên mặt đất, tập trung nhìn vào, nhất thời nhảy dựng lên: Tạ Vũ Tình? !
Lúc trước lão Quách nhắc tới Tạ Vũ Tình, hắn biết được cô đến đây, vốn muốn hỏi cô ở đâu, kết quả không nói chen vào được, sau đó thấy lão Quách không nói, cho rằng cô là đã rời khỏi hay thế nào đó, dù sao không có nguy hiểm, cũng không hỏi, nào ngờ mặt hàng này thế mà lại nằm dưới đất!
Chạy vội qua, cũng không nghĩ nhiều, tay đặt ở trên bộ ngực kiểm tra tim đập, ừm, tim đập bình thường, mềm nhũn, rất co dãn...
Diệp Thiếu Dương vội vàng lắc lắc tay, ngừng ý niệm tà ác, đưa tay bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, truyền một luồng cương khí vào trong cơ thể cô.
Tạ Vũ Tình ưm một tiếng, tỉnh lại.
“Thiếu Dương...” Còn chưa thấy được Diệp Thiếu Dương, Tạ Vũ Tình mơ mơ màng màng gọi một tiếng.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động không thôi, hướng cô cười cười: “Này, dậy đi.”
Tạ Vũ Tình nghe thấy tiếng hắn, đột nhiên kinh ngạc, mở mắt, nhìn đến Diệp Thiếu Dương, ước chừng sửng sốt có mười giây, đột nhiên khóc rống lên. “Thiếu Dương, xin lỗi, chị chưa thể cứu được cậu, cậu chết không cam lòng...”
“Phi phi, đừng rủa tôi, bổn thiếu hiệp còn sống đây!”
“Cậu... Không phải quỷ?”
Diệp Thiếu Dương kéo tay nàng, hướng trên mặt mình sờ sờ. “Có quỷ nào mũm mĩm thịt như vậy sao?”
Tạ Vũ Tình ngây người một lát, lăn lông lốc bò dậy.
Diệp Thiếu Dương còn muốn đùa hai câu, Tạ Vũ Tình đột nhiên bổ nhào về phía trước một cái, đem hắn đè xuống đất, ghé miệng lên, chặn cái miệng của hắn.
Đối với tiến công bất thình lình, Diệp Thiếu Dương bất ngờ, mắt trừng thật lớn, mới đầu còn muốn phản kháng, nhưng Tạ Vũ Tình cưỡi ở trên người hắn, hai tay dùng sức ôm hắn, bá đạo không cho phép hắn di động, Diệp Thiếu Dương muốn kêu cũng kêu không nổi.
Đột nhiên, giọt nước mắt lớn rơi xuống ở trên mặt hắn, hòa tan trái tim hắn, Diệp Thiếu Dương từ bỏ chống cự...
“Thiếu Dương có thể sống sót trở về, còn đạt được Lạc Thư cơ duyên lớn như vậy, chậc chậc, thật sự là sướng hết sảy!” Tứ Bảo xoa cái đầu bóng loáng, vui vẻ nói.
Mọi người đều cảm thấy cao hứng vì Diệp Thiếu Dương.
Lão Quách đang đi đột nhiên đứng lại, vỗ ót: “Không ổn, chúng ta vừa rồi chỉ biết cao hứng, quên nói cho hắn Tạ cảnh quan còn hôn mê, đừng để quay đầu hắn không phát hiện, vậy thì phiền toái! Các ngươi chờ, ta đi thông báo trước một chút!”
Nói xong xoay người chạy lên núi, đẩy ra một mảng cây cối, giương mắt nhìn lại, nhất thời kinh ngạc cười không khép được mồm, đem nói muốn hô lên gọi tên Diệp Thiếu Dương nuốt chửng vào, lẩm bẩm: “Ta không thấy gì nha...”
Tứ Bảo thấy hắn sững sờ bất động, nghĩ đến đã xảy ra chuyện gì, xoay người chạy tới, đến bên cạnh lão Quách, nhìn thoáng qua, cũng ngây ngẩn cả người.
“A Di Đà Phật, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”
“Mấy anh làm sao vậy?” Chu Tĩnh Như buồn bực hỏi, cũng đi qua.
Lão Quách và Tứ Bảo đồng thời phục hồi tinh thần lại, nhìn lẫn nhau một cái, đồng thời xoay người, chạy vội tới bên cạnh Chu Tĩnh Như, mỗi người đè lại một bả vai của cô: “Không có việc gì không có việc gì, Tạ cảnh quan đã tỉnh.”
“Ồ, vậy là tốt rồi, bọn họ ở làm gì đâu?” Chu Tĩnh Như hỏi.
“Bọn họ...” Lão Quách nhìn Tứ Bảo một cái.
Tứ Bảo lập tức nói: “Bọn họ hình như đang nghiên cứu một sự kiện.”
“Đúng đúng, nghiên cứu Hà Đồ.”
“Không phải Lạc Thư sao.”
“Ồ, Lạc Thư, Lạc Thư.”
Đi về phía trước vài bước, lão Quách âm thầm thở dài, nói với Tứ Bảo: “Tứ Bảo, nếu hai nữ nhân... Hoặc là ba người, bốn người đều thích ngươi, làm sao bây giờ?”
“Móa, nào có chuyện tốt như vậy, nằm mơ à!”
“Nếu!” Lão Quách nói: “Mấy cô nương đều rất tốt, ngươi làm thế nào, chọn người nào?”
“Ta là hòa thượng, chọn cái quỷ à!” Nhìn lão Quách một cái, đột nhiên hiểu, cũng âm thầm thở dài: “Thế này phiền toái rồi.”
Chu Tĩnh Như không hiểu nguyên do, cho bọn họ một cái trừng mắt: “Hai ngươi một là lão nam nhân đã kết hôn, một hòa thượng, thảo luận điều này làm gì.”
Lão Quách thừa cơ hỏi: “Nếu người mà cô thích có người khác cũng thích, cô làm sao bây giờ?”
Chu Tĩnh Như sửng sốt một chút, trong đầu trồi lên bộ dáng người kia, mơ hồ hiểu ra cái gì, cũng không sợ biểu lộ cõi lòng, ý có sự ám chỉ nói: “Vậy hết sức tranh thủ, tôi tin tưởng bản thân, tôi lớn như vậy rồi chưa từng tranh với người khác cái gì, nhưng chỉ việc này, tôi phải tranh đến cùng!”
Trong lòng lão Quách khẽ động, hướng cô giơ ngón tay cái lên, sau đó lại âm thầm thở dài, mỗi người đều ưu tú như vậy, Thiếu Dương à, tróc quỷ hàng yêu đệ là người trong nghề, phương diện này ta xem đệ chọn như thế nào?
Đỉnh núi, Tạ Vũ Tình rốt cuộc thỏa mãn buông ra miệng Diệp Thiếu Dương, khóe môi nhếch lên một cái mỉm cười thắng lợi.
Diệp Thiếu Dương nằm dưới đất, u oán nhìn cô, ý tứ đó là hôn cũng hôn rồi, chị còn không xuống?
Tạ Vũ Tình lúc này mới ý thức được mình còn cưỡi ở trên người hắn, sắc mặt ửng đỏ, xoay người đi xuống.
Diệp Thiếu Dương ngồi dậy, lau miệng, ánh mắt có chút cô đơn nhìn xa xa, tâm sự nặng nề.
Tạ Vũ Tình đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Cậu không cần một bộ dáng cô gái bị tàn phá được không, tôi cũng chưa làm gì cậu cả.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi muốn yên tĩnh chút (ngã tưởng tĩnh tĩnh).”
Tạ Vũ Tình ngẩn ra: “Cậu nhớ Tĩnh Như (tưởng: muốn, nhớ…)?”
Diệp Thiếu Dương cạn lời tới cực điểm: “Người ta nhũ danh là Tiểu Như.”
Tạ Vũ Tình xoay tới trước mặt, nhìn hắn: “Này, cậu... Không muốn nói chút gì đó?”
Diệp Thiếu Dương cúi đầu, lẩm bẩm: “Đầu óc tôi bây giờ rất loạn, tôi cũng không biết sao lại biến thành như vậy...”
Đột nhiên bị cưỡng hôn, còn hôn lâu như vậy, loại cảm giác này... Hắn thừa nhận quả thật có chút tốt đẹp, nhưng lại có chứa một loại cảm giác có tội.
Tạ Vũ Tình rất muốn hướng hắn bày tỏ cõi lòng, nhưng mà lời đến bên miệng, nữ hán tử bình thường không cố kỵ này sợ hãi, sợ thất bại, sau đó không khí nào đó giữa hai người liền mất, vì thế ho khan hai tiếng, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương, mắng:
“Cậu đừng như oán phụ được không? Không phải là hôn cậu một cái sao, tỷ hôn nhiều người như vậy, chưa người nào giống như cậu.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô, bĩu môi, căn bản không tin.
Tạ Vũ Tình nói: “Cậu đây là thái độ gì, không tin à? Thế nào, cậu còn tưởng rằng chị hôn cậu thì là thích cậu?”
“Tôi chưa nói.” Diệp Thiếu Dương buông buông tay.
“Vậy là đúng nha.” Tạ Vũ Tình cười: “Vậy nếu... Là thật thì sao?”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, hé miệng, vừa muốn mở miệng, Tạ Vũ Tình đột nhiên bật cười: “Trêu cậu đó, xem cậu khó xử kìa.”
Cô đứng dậy, phủi phủi tay: “Được rồi, đứng lên đi.”
Diệp Thiếu Dương đứng dậy.
“Bây giờ cần làm thế nào?” Tạ Vũ Tình hỏi.
“Tôi đi tìm xem Lâm Du có ở phụ cận hay không, chị đi theo tôi, đi bên trái nhìn trước.”
“Ừm, cậu đi trước, tôi đi... Vệ sinh một chút.” Tạ Vũ Tình nói xong, chạy vào rừng cây, sau khi xác định rời xa Diệp Thiếu Dương, che miệng, ngồi ở trên đất khóc lên, cố gắng không cho bản thân phát ra âm thanh.
Cô muốn nghe được Diệp Thiếu Dương trả lời bao nhiêu chứ, nhưng lại không dám hỏi.
Sự tình vì sao sẽ phát triển đến một bước này? Quá nhanh đi, chẳng lẽ là bởi vì hắn từng chết một lần, khiến mình cảm nhận được cảm giác mình mất đi hắn, do đó thấy rõ nội tâm rồi?
Mẹ nó, ta sao có thể thích gã này chứ, còn khóc vì hắn, ngốc nghếch phải không?
Tạ Vũ Tình vừa khóc, vừa quở trách mình, phát tiết một hồi, đứng dậy, dùng tay áo đem nước mắt lau khô, tuyệt đối không thể để cho mặt hàng đó nhìn ra, sau đó quay người lại, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đứng ở đối diện mình.