Mặt Tạ Vũ Tình nháy mắt đỏ bừng lên, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi ồn ào hẳn lên: “Cậu là đồ lưu manh, người ta đi vệ sinh cậu cũng nhìn lén!”
“Khóc cũng là đi vệ sinh?”
“Chị nói phải thì là phải, ai cần cậu lo, chị nhớ tới tằng tổ phụ đã chết của chị, trong lòng khó chịu được không?”
Tạ Vũ Tình còn muốn nói gì, Diệp Thiếu Dương tiến lên ôm chặt lấy cô: “Được rồi, không nghiêm trọng như vậy, cho tôi chút thời gian đi, tôi bây giờ thật sự rất loạn, tôi... Chưa từng nghĩ vấn đề này. Tôi bây giờ chỉ muốn hàng yêu tróc quỷ, chờ tất cả kết thúc, tôi cho chị câu trả lời, thế nào?”
“Tất cả kết thúc, là khi nào?” Hắn đã nói rõ, Tạ Vũ Tình cũng liền trực tiếp hỏi.
“Chính là... Chờ lúc tôi thật sự không bận nữa, hoặc là tôi cảm thấy có thể cân nhắc vấn đề này.” Diệp Thiếu Dương ôm bả vai của cô, bình tĩnh nhìn cô: “Tin tưởng tôi, tôi không phải đang trả lời cho xong với chị.”
Tạ Vũ Tình gật gật đầu: “Chị chờ cậu, luôn chờ cậu.”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, kéo cô đi ra ngoài.
“Đúng rồi...” Tạ Vũ Tình có chút thấp thỏm nói: “Chuyện này hôm nay, sẽ không ảnh hưởng... Không khí nào đó giữa chúng ta chứ?”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Sao có thể, tôi còn trông cậy vào ăn bánh bao thịt của chị mà.”
Tạ Vũ Tình sang sảng vỗ ở trên vai hắn một phát: “Lát nữa đi ăn!”
“Chờ chút, làm chính sự trước.” Diệp Thiếu Dương đi hai bước, dừng lại, gãi gãi đầu: “Bị chị quấy lên như vậy, tôi cũng đã quên chính sự là gì rồi, chúng ta cần làm gì nhỉ?”
“Tìm Lâm Du.”
“Đúng đúng.” Hai người rời khỏi cây cối, Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tạ Vũ Tình tới bên cạnh đường u linh, lấy ra la bàn âm dương, kết quả phát hiện mặc kệ xoay như thế nào, kim đồng hồ vĩnh viễn chỉ vào một bên đường u linh.
Không có cách nào cả, oán khí quá sâu, ảnh hưởng khí tràng chung quanh.
Diệp Thiếu Dương đem khó khăn nói ra, Tạ Vũ Tình nói: “Cậu không phải biết câu hồn thuật gì đó sao, thi triển một chút, đem hồn phách cô ta bắt tới không phải là xong?”
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, nói: “Nào có thoải mái như chị nói, chỗ tôi không có hồn ấn của cô ta.”
“Không phải có tên của cô ta sao, tôi có thể tra hộ tịch cho cậu một phen, tìm ngày sinh tháng đẻ cô ta.”
“Thôi, mặt hàng đó tu vi quá mạnh, cô ta nếu có ý không đến, cho dù có ngày sinh tháng đẻ cũng không nhất định hữu dụng.” Diệp Thiếu Dương thở dài: “Thả cọp về núi, đem cô ta thả ra thì dễ, muốn thu phục lại liền khó khăn.”
“Vì sao chứ.” Tạ Vũ Tình khó hiểu: “Cô ta không phải cùng phe với chúng ta sao?”
“Không có đơn giản như chị nghĩ, tôi mang chị đi phòng học 408 xem là biết, vừa lúc cũng nghiệm chứng một phen.”
“Cái này... Bây giờ?”
“Đi cùng với tôi, chị sợ quỷ?” Diệp Thiếu Dương nhíu mày.
“Đi chung với ai chị cũng sợ, phản ứng theo bản năng có được không. Nhưng xem ở trên phần cậu cô đơn một mình, vẫn đi theo cậu một chuyến đi.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, ở trước khi rời đi, thì tới trước đường u linh trước, dùng Câu Hồn Tác đập vỡ kết giới, xông đi vào, đợi một hồi, Tử Nguyệt cũng chưa xuất hiện.
Diệp Thiếu Dương vận đủ cương khí, Câu Hồn Tác dùng sức đập về phía một cây gỗ hương tơ vàng bên đường, Câu Hồn Tác chính là thần khí địa phủ, đối với loại thụ yêu này có áp chế thật lớn, một roi hạ xuống, đem một cây gỗ hương tơ vàng đánh vỡ nát, một đống mảnh vỡ, trộn lẫn ở trong một vũng máu xanh lục.
Một làn gió âm thổi qua, đem một thanh âm từ sâu trong đường u linh mang ra: “Diệp thiên sư không bắt được quỷ, lấy hạ đẳng thụ yêu trút giận sao?”
Diệp Thiếu Dương nhìn thẳng phía trước, cười lạnh: “Cảm tạ ngươi đưa ta đi ác linh không gian du ngoạn một chuyến, không biết lấy gì để báo đáp, chỉ có thể cho ngươi hồn phi phách tán.”
Tử Nguyệt cười khanh khách nói: “Ngươi tìm được ta trước rồi nói sau.”
“Yên tâm, ngươi chạy không thoát đâu.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, đầu cũng không thèm quay lại đi ra khỏi đường u linh.
Theo Tạ Vũ Tình một đường xuống núi, trên đường nghe Tạ Vũ Tình nói đến tình huống vu sư Thái quốc kia xuất hiện, cùng con cửu âm vu nhân nọ bên cạnh hắn.
“Cửu âm vu nhân... Tam âm như ma, lục âm như vương. Tuy nghe mấy người nói vu sư này rất lợi hại, có thể đánh thắng Tứ Bảo, nhưngvu nhân của hắn, nhắm chừng nhiều nhất cũng chỉ là lục âm vu nhân.”
Tạ Vũ Tình tò mò hỏi: “Tam âm như ma cái gì, có ý tứ gì?”
“Tam âm vu nhân, một khi luyện thành, lập tức có được tu vi không sai biệt lắm với thi ma, nếu là lục âm vu nhân, tu vi giống như thi vương, nếu là cửu âm vu nhân... Đừng nói vu sư Thái quốc đó, dù là sư phụ tôi đến cũng không xử được, tất nhiên cắn trả.”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu: “Cái này nói còn là vu nhân vừa thành hình, nếu lại có mấy chục năm tu vi, chỉ một mình nó cũng có thể gây họa một vùng. Bên cạnh vu sư kia còn có tà vật này, thật đúng là khó đối phó...”
Tạ Vũ Tình nghiêng đầu, khó hiểu nói: “Chị không hiểu là, hắn đã tổ chức Lâm Du đối phó Tử Nguyệt, vì sao lại phải cứu Tứ Bảo chứ, vở kịch này là hát thế nào vậy?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Điều này quả thật không biết, nhưng cửu âm vu nhân là chí tà chi thuật, luyện hóa vu nhân, tất nhiên là hắc vu sư.”
“Hắc vu sư... Danh từ thật quen thuộc.”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô: “Tiểu Tuệ là bạch vu sư, Miêu Cương vu thuật, cùng Vân Nam vu thư, Nam Dương hàng đầu thuật, vốn là chi nhánh khác nhau của một tông môn lớn.”
“Ồ... Tiểu Tuệ.” Tạ Vũ Tình âm thầm thở dài: “Vừa nghĩ như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh.”
Diệp Thiếu Dương hơi cúi đầu, Đàm Tiểu Tuệ là người đầu tiên đả động nội tâm hắn, không phải ở phương diện kia, mà là sự đơn thuần, thiện lương cùng lựa chọn hy sinh của cô, tới tận hôm nay hồi tưởng lại, vẫn còn đau lòng không thôi.
Từ trên núi đi xuống, hai người trèo qua cửa nhỏ, đi ngang qua Lệ Phân viên —— tên thật nên là Lệ Hồn viên, hướng về phía tòa nhà giải phẫu số ba bước đi.
Ở dưới sự dò hỏi của Tạ Vũ Tình, Diệp Thiếu Dương kể lại tình huống của mình ở ác linh không gian, vừa đi vừa tán gẫu, Tạ Vũ Tình nghe rất xuất thần.
Mãi cho đến khi hắn nói xong, hai người vừa lúc đi đến trên cầu. Tạ Vũ Tình hỏi: “Đứa nhỏ muốn theo cậu học pháp thuật kia, thật sự không có cách nào đến thế giới này sao?”
“Biện pháp thật ra cũng có, bằng không tôi làm sao đi? Nhưng là rất khó làm được.”
“Thật đáng tiếc mà.”
Nói xong câu đó, Tạ Vũ Tình trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cậu nói, ở ác linh không gian gì gì kia, còn có một cậu nữa?”
“Trên lý luận là có, nhưng cũng có thể ngỏm rồi.”
“Pháp lực cậu cao cường như vậy, hẳn là sẽ không ngỏm đâu.” Tạ Vũ Tình đặt một tay lên trên vai hắn, hướng hắn nhướng mày: “Chị nói nè, đến lúc đó cậu nếu không cần chị, chị liền đi không gian đó, tìm một Diệp Thiếu Dương khác.”
Sự tình đã nói ra rồi, cũng không cần giấu nữa, Tạ Vũ Tình ngược lại có thể hào sảng lấy điều này để nói giỡn.
Diệp Thiếu Dương thấy cô như vậy, mình cũng hào sảng hẳn lên, nhún nhún vai nói: “Chị đi đi, nhỡ đâu ‘tôi’ kia đã kết hôn thì sao?”
“Vậy đem lão bà của cậu giết đi.”
“Móa, ác như vậy...” Diệp Thiếu Dương đảo đảo mắt, nói: “Nhỡ đâu tôi của thế giới kia, kết hôn với chị của thế giới kia thì sao?”
Tạ Vũ Tình giật mình, hừ một tiếng: “Vậy đem chị ở thế giới kia giết đi!”
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, nghĩ ngợi một chút hình ảnh hai Tạ Vũ Tình giằng co, rất có cảm giác điện ảnh Hollywood. Tuy xuất thân sơn thôn, phim kịch tình Hollywood ở trên mạng vẫn từng xem mấy bộ.
Tiếng bước chân bên cạnh đột nhiên dừng lại, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, phát hiện Tạ Vũ Tình đứng lại bất động, mặt hướng về phía cửa chính Lệ Phân viên, mở lớn hai mắt, lập tức quay đầu nhìn lại ——
Một bóng hình xinh đẹp bay ở giữa không trung ngoài cửa sắt Lệ Phân viên, mái tóc thật dài buông ở trước người, một tay không ngừng múa máy lên xuống, nhìn qua quỷ dị nói không nên lời.