Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 720: Chương 720: Chương 720: Nữ quỷ ly kỳ




“Đi theo tôi, bảo hộ bản thân!” Diệp Thiếu Dương nói xong, hướng về phía Lệ Phân viên chạy như điên, lúc tới cách nữ quỷ chỉ có mười mấy mét, hắn dừng lại, bắt đầu đánh giá cao thấp.

Nữ quỷ này nhìn qua hai mươi mấy tuổi, mặc một cái áo khoác màu lam rộng thùng thình cùng quần dài, chân đi một đôi giày chơi bóng màu trắng, bởi vì mái tóc dài từ trước mặt buông xuống, hoàn toàn che mất khuôn mặt, không nhìn thấy mặt cô, tay phải cô luôn ở trước người múa máy cao thấp, chỉ có hai nét ngang dọc đơn giản, là chữ thập.

Tạ Vũ Tình theo sau chạy tới, đến bên người Diệp Thiếu Dương dừng lại, quan sát một hồi, cả kinh nói: “Chữ thập, đây có phải nữ quỷ cậu lần trước ở trong ngôi lầu nhỏ của Lệ Phân viên nhìn thấy hay không?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, trang phục giống nhau, chẳng qua kiểu tóc từ tóc ngắn biến thành tóc dài, nhưng cái này cũng rất bình thường, đại bộ phận nữ quỷ đều rất quý trọng tóc của mình, hơn nữa luyện thành hồn khí, có thể ngắn cũng có thể dài.

Nếu không phải lại nhìn thấy cô ta, Diệp Thiếu Dương cũng đã sắp quên còn có một nữ quỷ như vậy tồn tại.

Nếu lần trước gặp nhau còn có thể dùng trùng hợp để giải thích mà nói, như vậy một lần này, hiển nhiên là nữ quỷ cố ý xuất hiện ở đây, để mình phát hiện.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi đã xuất hiện, khẳng định biết ta là ai, ngươi rốt cuộc có cái gì muốn nói cho ta, vì sao luôn vẽ chữ thập, có ý tứ gì?”

Diệp Thiếu Dương hỏi một chập, nhưng nữ quỷ kia không nhúc nhích, chỉ là lặp đi lặp lại nét vẽ ngang dọc.

“Cậu đem cô ta bắt lại đây, từ từ hỏi là được.” Tạ Vũ Tình ghé tai hắn nhỏ giọng đề nghị.

Diệp Thiếu Dương cũng có ý tưởng này, nhưng khoảng cách quá xa, mình bên này một khi có động tĩnh gì, người ta có thể lập tức rời đi, căn bản đuổi không kịp.

Diệp Thiếu Dương đang khó xử, bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Dùng Âm Dương Kính!”

Tiếng của ai? Cẩn thận nghĩ, nhất thời hiểu ra, là Tuyết Kỳ trong Âm Dương Kính! Nói tiếng “Cảm tạ”, từ trong đai lưng lấy ra Âm Dương Kính, ngón út búng ra chu sa, ở bên trên vẽ đạo văn, soi về phía nữ quỷ kia, trong miệng niệm: “Nhật nguyệt kiền khôn, âm dương thu hình, thu!”

Một dải cầu vồng từ trên mặt gương hiện lên, rời khỏi mặt gương, nhắm nữ quỷ bắn tới cực nhanh.

Âm dương cực quang, thu liễm nguyệt hoa, lấy mặt Âm Dương Kính làm phúc thể, chiếu thần thần minh, chiếu người người tinh, chiếu quỷ quỷ hiển linh.

Nhưng vì pháp thuật này chỉ có thể dùng ở đêm có ánh trăng, còn phải là dã ngoại không gì che khuất, bình thường rất ít sử dụng, cho nên ngay cả bản thân Diệp Thiếu Dương cũng nhất thời không nhớ tới môn pháp thuật này, may có Tuyết Kỳ nhắc nhở.

Chỉ thu hồn mà nói, mặt gương sinh ra cầu vồng, trừ phi là linh thể cỡ quỷ thủ trở lên, nếu không nơi nó tới quỷ hồn đều thu hết.

Đối phương không có khả năng là quỷ thủ, cho nên Diệp Thiếu Dương cảm giác mình nắm chắc thắng lợi, ngồi chờ nữ quỷ bị cực quang thu đến, kết quả... Thế mà thất vọng: cực quang trực tiếp xuyên thấu hồn thể nữ quỷ, rơi ở trong bụi cỏ đối diện, giống như một viên đạn chưa bắn trúng bất cứ thứ gì, cuối cùng trống rỗng rớt xuống.

Nữ quỷ vẫn sừng sững xa xa, ngón tay múa máy cao thấp...

Điều đó không có khả năng!

Ngay tại thời điểm Diệp Thiếu Dương tính không để ý tất cả lao tới, nữ quỷ dừng múa máy, hai tay cùng nhau nâng đến trước mặt.

Đây là trong hai lần cô xuất hiện, lần đầu tiên có động tác khác trừ vẽ chữ thập, Diệp Thiếu Dương tập trung nhìn lại.

Hai tay nữ quỷ đưa đến chính giữa, hướng hai bên tách ra mái tóc của mình...

Một màn này quả thực đã quá quen thuộc, rất nhiều nữ quỷ đều sẽ có một phen như vậy, sau đó lộ ra một khuôn mặt quỷ đáng sợ.

Tạ Vũ Tình lui đến phía sau Diệp Thiếu Dương, có chút không dám nhìn, nhưng lại nhịn không được vẫn nhìn tới —— tóc tách ra, không phải mặt quỷ đáng sợ, mà là một gương mặt thanh tú, ngũ quan đoan chính, sóng mắt lưu động.

Đối với mỹ nữ, mặc kệ là người hay quỷ, Diệp Thiếu Dương luôn có trí nhớ tốt, lập tức vừa thấy liền biết cô chính là nữ quỷ lần trước ở trong Lệ Phân viên gặp được không sai, chẳng qua...

Ở dưới ánh trăng chiếu rọi, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện, trên trán nữ quỷ có ba điểm nhỏ sáng lên, bên trên hai cái, phía dưới một cái, sắp xếp gắt gao cùng một chỗ.

Diệp Thiếu Dương đang định nhìn kỹ, bóng người nữ quỷ phai nhạt, chờ thời điểm hắn lao tới đã hoàn toàn biến mất rồi.

Không có một tia quỷ khí lưu lại, Diệp Thiếu Dương ngây ra một lúc, ngồi xổm xuống, ở chỗ nữ quỷ từng nán lại hái xuống một mảnh lá cỏ, đặt ở trong miệng bắt đầu nhai nuốt.

“Móa, đắng quá, phi phi phi!” Diệp Thiếu Dương đem lá cỏ trong miệng phun ra, nhìn nhìn, cũng không nhận ra là cỏ gì mà đắng như vậy, thầm kêu xui xẻo.

“Ăn cỏ, ha ha, cậu nên đổi tên là Diệp Thiếu Dương.” Tạ Vũ Tình không tim không phổi đùa.

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, nói: “Tôi là đang kiểm tra quỷ khí, quỷ khí ở trong không khí phát tán rất nhanh, nhưng nơi quỷ hồn từng nán lại, cỏ cây cùng bùn đất sẽ tàn lưu lại một chút quỷ khí, tan đi tương đối chậm, nếm cỏ chung quy tốt hơn nếm đất chứ?”

Tạ Vũ Tình nghiêm mặt nói: “Thế nào?”

“Không có, sao lại quái lạ vậy nhỉ.” Diệp Thiếu Dương cực kỳ cạn lời: “Không có quỷ khí, ngay cả âm dương cực quang cũng không cảm giác được, chẳng lẽ không phải quỷ?”

“Chị cảm thấy, chúng ta có thể trở về, đem thân phận nữ quỷ này điều tra ra trước, sau đó lại tra hồ sơ cô ta...”

Diệp Thiếu Dương chợt vỗ ót: “Không sai, xem trang phục cô ấy, khẳng định là học sinh nơi này, chẳng qua... Không có manh mối khác.”

“Có a, trang phục của cô ấy, hẳn là đồng phục học sinh trong quá khứ, nhìn rất giống, trường học hàng năm hẳn là đều có ảnh chung chụp tốt nghiệp đi, chúng ta có thể tìm một chút, xem có bộ đồng phục nào giống hay không, sau đó lại từ trong ảnh chụp tìm. Chuyện này giao cho chị.” Nói xong Tạ Vũ Tình hướng hắn chớp chớp mắt.

“Không hổ là làm trinh sát hình sự mà! Biện pháp này hay lắm!” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn cô.

Sau đó hai người tạm thời đặt xuống chuyện này, cùng nhau đến dưới tòa nhà giải phẫu số ba, dùng hết biện pháp, Diệp Thiếu Dương ôm Tạ Vũ Tình, dùng Câu Hồn Tác quăng đến lầu hai.

Trình tự y hết, nhưng lúc một lần nữa ôm nha, Diệp Thiếu Dương cảm giác tim mình đập nhanh hơn rất nhiều.

Sau khi đi vào, vẫn như cũ là Tạ Vũ Tình cầm đèn pin soi sáng, Diệp Thiếu Dương tay cầm Câu Hồn Tác đi ở phía trước, tới thẳng bên ngoài phòng học 408.

Nhìn lướt qua, Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, quả nhiên, mình trước kia đã sai, tất cả đều sai rồi.

“Bị Lâm Du lừa rồi...”

“Có ý tứ gì?” Tạ Vũ Tình hỏi.

Diệp Thiếu Dương kéo cô lui về phía sau, tựa lưng vào tường, chỉ vào một loạt cửa phòng đối diện, nói: “Chị xem khoảng cách giữa những cánh cửa này, có phải khác nhau hay không?”

Tạ Vũ Tình gật đầu nói: “Đã sớm biết rồi mà. 408 cùng 409 dựa sát vào một bên, phòng khá nhỏ, vị trí cửa cũng dựa vào gần hơn.”

“Vì sao?”

“Nói lên hai gian này là phòng học nhỏ mà, cái này không phải rất bình thường sao.” Tạ Vũ Tình rất buồn bực.

Diệp Thiếu Dương đẩy ra cửa phòng học 408, nói với Tạ Vũ Tình: “Chị nhớ rõ, năm đó lớp kia tổng cộng có bốn mươi chín người, chị thấy phòng này có thể ngồi được nhiều người như vậy sao?”

Tạ Vũ Tình ngẩn ra, cầm đèn pin soi hết một lượt, ở trong lòng tính toán một chút, thật ra không cần tính, bởi vì có một số bàn ghế đều còn, chỉ cần đại khái liếc một cái có thể nhìn ra, gian phòng học này nhiều nhất có thể bày được bàn đơn cho lớp hai ba mươi người, muốn bày gần năm mươi cái bàn học, vậy phải xếp lên nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.