Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 721: Chương 721: Chương 721: Âm Dương Huyền Quan




Phát hiện này làm Tạ Vũ Tình cả kinh, lẩm bẩm: “Tại sao có thể như vậy...”

“Chúng ta lần trước đến, chỉ để ý bắt quỷ, hoàn toàn xem nhẹ chuyện này, đây mới là sơ hở chí mạng trong sự kiện!”

Diệp Thiếu Dương nói xong, từ trong ba lô của mình lấy ra tấm ảnh Đỗ Hổ cho mình, bối cảnh chính là tòa nhà giải phẫu, lấy tay chỉ vào cửa phòng gian thứ hai dựa sát vào sườn ngoài trên ảnh chụp nói:

“Đỗ Hổ từng nói, gian thứ hai chính là phòng học 408, chị xem xem khoảng cách giữa toàn bộ cửa phòng, đều là giống nhau?”

“Là giống nhau...” Tạ Vũ Tình kinh ngạc nói.

Ngón tay Diệp Thiếu Dương gõ cửa phòng thứ hai trên ảnh chụp, nói: “Đây mới là phòng học 408 chân chính. Chúng ta hiện tại ở gian này, không phải!”

Tạ Vũ Tình triệt để ngây người, tiếp theo cả người như điện giật run lên một cái, quay đầu hướng bức tường bên trái gian phòng nhìn lại, cầm đèn pin soi đường ranh giới, lúc này mới nhìn ra, tro bụi trên hai bức tường độ dày khác nhau, tạo thành mặt tường màu sắc không đồng nhất, nhưng không nhìn kỹ tuyệt đối nhìn không ra, hơn nữa ai cũng sẽ không để ý đến một điểm này.

“Chị hiêu rồi! Chúng ta bây giờ ở phòng học này, là 409! Cũng chính là một gian cuối cùng dựa sát mé ngoài, một phân thành hai, khiến chúng ta cho rằng nó là 408! 408 thật sự... Là 407 bây giờ!”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, chân tướng là như thế, giữa phòng học 409 thêm một bức tường, sau đó mở thêm một cánh cửa, treo lên tấm biển 408, sau đó đem tấm biển khác cũng đều đảo loạn... Như vậy, tương đương một tầng lầu này số lượng gian phòng lại nhiều thêm một cái, nhưng bởi vì tầng trệt phong tỏa, người năm đó cũng đều lục tục rời trường, chuyện này, căn bản là sẽ không có ai chú ý tới.

Chính hắn cũng trong lúc bỗng nhiên phát hiện vị trí cửa phòng phòng học 408 trong hiện thực, cùng trên ảnh chụp không giống nhau, bởi vậy sinh ra hoài nghi.

“Là người nào gây ra, vì sao phải làm như vậy?” Tạ Vũ Tình giọng run run hỏi.

“Trừ trường học, không ai có thể thi công ở đây nhỉ?” Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi đoán, có thể là trong phòng học 408 thật sự cất giấu cái gì đó, không thể để người ta phát hiện, nhưng mà năm đó sự kiện kia tuy che giấu rất sâu, nhưng chung quy vẫn có cơ hội bị người ta phát hiện, về sau đám người Lý Hiếu Cường chính là ví dụ.

Cho nên nhà trường mới nghĩ đến kế sách treo đầu dê bán thịt chó này, mọi người đều biết phòng học 408 là gian phòng học thứ hai tính từ cuối, hơn nữa lại có tấm bảng nhắc nhở, trừ phi là Đỗ Hổ người từng theo học ở đây như thế tự mình tới, bằng không tuyệt đối sẽ không nhìn thấu bí mật này...”

Tạ Vũ Tình chậm rãi gật đầu: “kế sách này quả thật tuyệt, sắp vượt qua tình tiết giết người trong mật thất của tiểu thuyết trinh thám rồi.”

“Bằng chỉ số thông minh cùng tác phong của Ngô Nhạc Ý, tôi tuyệt đối tin tưởng, kế sách này là lão nghĩ ra hơn nữa thực thi.”

“Vậy... Phòng học 408 thật sự, có bí mật gì nhỉ?”

“Ở ngay bên cạnh, vào xem một chút là biết.” Diệp Thiếu Dương nói xong dẫn Tạ Vũ Tình về tới đoạn đường đã đi qua, cầm đèn pin soi trước một chút, phát hiện trên cửa sổ thủy tinh giống như phòng khác đều dán báo chí, trước đó còn từng tò mò, bây giờ nghĩ đến, hẳn là vì che dấu thứ trong phòng học 408 thật sự, dù sao toàn bộ phòng học đều dán báo, ai cũng sẽ không hoài nghi đến trên đầu “407”.

Diệp Thiếu Dương đẩy cửa “407” một phát, phát hiện cửa phòng là khóa từ bên trong, lập tức không còn gì phải cố kỵ, một cước đem cửa đá văng, hít sâu một hơi, đi vào, cầm đèn pin soi qua, ngây ra tại chỗ:

Phòng học “407”, là một cái linh đường thật sự!

Hai bên cửa sổ đều bị bịt kín, hình thành một cái không gian phong bế. Bốn phía căn phòng dán đầy giấy vàng, vô số sợi thừng đỏ xuyên qua giấy vàng, kết thúc ở trên nền một bộ quan tài, phía sau quan tài là một tế đàn dùng đá tảng dựng lên, bộ dáng rất cổ quái, trong đó cũng không có di ảnh của người chết.

Diệp Thiếu Dương vốn đã làm sẵn chuẩn bị chứng kiến bí mật nào đó, nhưng một màn trước mắt, vẫn làm hắn kinh ngạc nói không ra lời.

Đây là... Trận pháp khổng lồ nào đó?

Diệp Thiếu Dương tránh đi những sợi thừng đỏ kia, đi về phía quan tài.

Tạ Vũ Tình nhìn thấy quan tài, mặc dù có loại sợ hãi bản năng, nhưng một mình ở lại bên ngoài sẽ càng sợ hãi hơn, huống chi còn cần cầm đèn cho Diệp Thiếu Dương, đành phải kiên trì theo ở phía sau.

Diệp Thiếu Dương tới trước quan tài, bắt đầu quan sát, quan tài là màu đỏ thẫm, giống với dân gian dùng để đặt thi thể oán hận mà chết, trên nắp quan tài có khắc rất nhiều đồ án và văn tự.

Hắn nghiên cứu một phen, văn tự không phải Hán ngữ, một chữ cũng xem không hiểu, đồ án bên trên ghép lại, như là phù ấn nào đó, nhưng cũng không phải pháp thuật Trung Nguyên.

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương ở một đầu to của quan tài thấy được một đồ án con bướm khắc vào bên trên, nhất thời hiểu ra, lẩm bẩm: “Tất cả nơi này, là vu sư Thái quốc kia bố trí.”

Tạ Vũ Tình nói: “Vì sao nhìn ra được?”

Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ con bướm kia: “Con bướm là một trong những đồ đằng của tất cả vu sư hệ phía nam, mặc kệ là Miêu Cương vu sư, hay là vu sư Thái quốc đều thờ phụng bướm, trước kia ở trong vu thuật của Tiểu Tuệ tôi đã từng nhìn thấy.”

“Vậy... Trong quan tài này có gì?”

“Trong quan tài, đương nhiên là người chết.” Diệp Thiếu Dương nói: “Mặc kệ bất cứ thời điểm nào, bất cứ tông phái pháp thuật nào, chỉ cần xuất hiện quan tài, bên trong tất nhiên là người chết, đây là công dụng duy nhất của quan tài, ngoại trừ bị kẻ tới sau cưu chiếm tổ thước...”

“Người chết...” Tạ Vũ Tình nhìn quan tài, nuốt nước bọt, trong lòng dâng lên một loại sợ hãi đối với điều chưa biết, so với trực tiếp nhìn thấy cương thi còn đáng sợ hơn nhiều.

Diệp Thiếu Dương vươn một tay, bao trùm ở trên quan tài, dùng cương khí cảm giác, nhất thời cảm giác được tay lạnh lẽo, đột nhiên cả kinh: quan tài này xem ra là dùng âm mộc loại huyết hòe tạo ra, hoàn toàn cách ly khí tức bên trong, xem ra, vật bên trong không tầm thường đâu.

Trải qua cẩn thận thử, Diệp Thiếu Dương phát hiện quan tài chưa đóng đinh, như vậy mở quan tài sẽ thuật tiện.

Nhưng hắn chưa tùy tiện mở quan tài, mà là vẽ mấy lá Định Thi Phù, phân biệt dán ở trên nền bốn phía quan tài, như vậy nếu bên trong thật sự là cương thi, sau khi mở quan tài cũng có thể cố định nó, phòng ngừa chạy ra.

Dây thừng đỏ ở một vùng này, ai cũng không biết dùng để làm gì, nhỡ đâu có trận pháp nào, vẫn là không tùy tiện phá hỏng thì tốt hơn.

Đem linh phù dán xong, Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra một viên Tử Ngọc Châu, đưa cho Tạ Vũ Tình, bảo cô ngậm ở trong miệng.

“Quan tài quanh năm không mở, có khả năng thi khí nồng đậm, tử ngọc có thể hấp thu thi khí, miễn cho xảy ra chuyện.”

Diệp Thiếu Dương nói xong, hai tay cạy ra đầu nhỏ của quan tài, hướng một bên đẩy ra.

Tạ Vũ Tình lập tức lấy dũng khí, cầm đèn pin hướng bên trong soi vào ——

Một đôi chân, bên trên bọc một tầng vảy màu vàng, ở dưới đèn pin phản xạ ra kim quang, nhìn qua như là mặc một tầng giáp vàng, nhưng đại bộ phận vảy ăn mòn khá nghiêm trọng, có đã biến thành màu đen, có bên trên còn mọc nấm mốc màu xanh lục.

“Đây là... Xác cổ?” Ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng ngây ra, quan tài này tuy phủ rất nhiều bụi, nhưng nhìn nước sơn bên trên, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục năm thời gian, tuyệt đối không thể là trong lòng đất đào ra, bên trong sao có thể có xác cổ chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.