Nhưng cô vẫn cung cấp một manh mối quan trọng: “Ngươi nếu muốn bắt giết Tử Nguyệt, trước hết tìm được ả, ả tuy không thể rời khỏi đường u linh, nhưng ả có một động phủ, ở trong mắt trận, vu thuật trận pháp đó ta căn bản không hiểu, cho nên ta tuy từng nán lại vài năm ở nơi đó, cũng không biết chỗ mắt trận.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, chuyện này quả thật rất phiền toái, không phá trận thì không thể bắt được Tử Nguyệt, muốn quyết đấu còn phải xem người ta đánh với ngươi hay không, muốn phá trận ư, lại không tìm thấy mắt trận, Sinh Cơ Biến này là vu thuật Nam Dương, không giống với đạo pháp Trung Nguyên, cho nên bản thân cũng bất lực.
“Đúng rồi, nơi này trận pháp, còn có cái quan tài này, là thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Trận pháp này, là năm đó vu sư sau khi ép người ta tự sát, dùng để thu hồn phách cùng oán khí chúng ta, về sau ta bị nhốt ở đường u linh, nào biết có chuyện gì, nhưng hồn tinh chi lực trong quỷ tướng của ta bị kim bạc lấy ra luyện hóa, hội tụ trong khối thi thể kỳ quái bên trên, lúc ta trở lại đây, nó đã ở chỗ này, ta cũng không biết là cái gì, nhưng chưa cảm giác được thi khí, trong này hẳn là không phải thi thể.”
Không phải thi thể... Vậy sẽ là cái gì?
“Chẳng qua, vu sư Thái quốc kia đuổi tới đây, thời điểm đấu pháp với ta từng nói, trận pháp này liên quan đến toàn bộ phong ấn đường u linh, nếu mở ra, Tử Nguyệt sẽ không chịu giam cầm nữa, đến lúc đó ả nếu chạy, ta biết đi đâu tìm ả, cho nên ta trước nay không chạm vào cái quan tài này, ta khuyên ngươi cũng không nên chạm vào.”
“Yên tâm đi.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, nếu trận pháp này thực có gì quan hệ với đường u linh, hắn không dám lộn xộn, thả ra Tử Nguyệt còn tốt, chẳng may thả ra bọn đồng giáp thi kia phía dưới thì phiền toái.
Đang lúc nói chuyện, ngoài cửa vang lên một chuỗi tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương căng thẳng, lúc này ai sẽ đến?
Lâm Du bay người về tới cửa, bên ngoài lập tức truyền đến thanh âm một người bị dọa giật mình: “Lâm Du!”
Là giọng lão Quách!
Diệp Thiếu Dương vội vàng ra khỏi cửa, thấy lão Quách là một mình một người, vì thế gọi hắn vào nhà, kiểm tra kỹ quan tài một phen, xác định là cái gọi là Âm Dương Huyền Quan.
“Âm Dương Huyền Quan, thi thể ở trên, tứ thông âm phong, phía dưới dùng linh vật nuôi dưỡng, địa khí dâng lên, có thể đem linh lực hội tụ ở trong thi thể, người Miêu cổ đại tin tưởng làm như vậy có thể khiến người ta sống lại sau khi chết, tiếp tục tu luyện, một ngày nào đó có thể lên trời thành tiên... Đương nhiên đây là nói hươu nói vượn, nhưng dù sao cũng là truyền thống.
Nhưng như vậy, dùng hồn tinh chi lực nuôi dưỡng, hơn nữa dùng Kim Lũ Thi Y bao bọc, bên trong cũng không phải thi thể, thật sự là kỳ quái nha.”
Hắn đưa tay chạm vào Kim Lũ Thi Y, vật hình người đó lập tức giống như lúc trước bắt đầu vặn vẹo, dọa lão Quách nhảy dựng, nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu sư đệ, ta cảm thấy tất cả về nơi này, thậm chí tất cả Sinh Cơ Biến trận pháp, đều ứng ở trên thứ quái dị này, chỉ cần đem Kim Lũ Thi Y lấy ra xem một chút, tất cả đều rõ ràng.”
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu: “Đừng đường đột, chẳng may hủy hoại trận pháp, hậu quả rất nghiêm trọng, dù sao nó ở đây lại không chạy được, chờ đệ tìm được vu sư Thái quốc kia, ép hỏi hắn nói ra chân tướng rồi nói sau.”
Lâm Du lập tức đón lấy nói: “Ta đi giúp ngươi tìm hắn, nhân có nhân đạo, quỷ có quỷ đạo, phương diện này ta so với ngươi thì có biện pháp hơn, có manh mối ta đi tìm ngươi...”
Nói xong trực tiếp từ ngoài cửa sổ bay ra ngoài.
Nhìn bóng lưng cô ta, trong ánh mắt Diệp Thiếu Dương toát ra một tia lo lắng.
Kiểm tra mọi nơi một phen, lại chưa có gì phát hiện, ba người bọn Diệp Thiếu Dương cũng rời khỏi tòa nhà giải phẫu, theo lão Quách chạy tới khách sạn bọn họ đặt, vừa thấy là cao ốc mấy chục tầng, Diệp Thiếu Dương liền biết nhất định là Chu Tĩnh Như đặt, chỉ có cô ấy chơi lớn như vậy.
Diệp Thiếu Dương vừa vào ghế lô, đoàn người lập tức nhiệt tình nghênh đón, nhất là Chu Tĩnh Như, thân thiết hỏi tình huống thân thể của hắn, hơn nữa kéo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
Tạ Vũ Tình cũng ngồi qua, hai người đem hắn kẹp ở giữa.
Lão Quách nhìn thấy cảnh này, cùng Tứ Bảo hiểu lòng không nói nhìn nhau một cái, lắc lắc đầu, vừa lúc bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, hỏi hắn: “Hai người ánh mắt nhìn nhau thế nào đấy?”
Lão Quách lắc đầu, sờ đầu nói: “Thay người nào đó cảm thấy đau đầu.”
Vì chờ Diệp Thiếu Dương, mấy người uống trà suông, đồ ăn cũng chưa đưa lên, lúc này Chu Tĩnh Như mới để cho dâng đồ ăn lên, mọi người bắt đầu ăn uống.
Chu Tĩnh Như ra sức gắp đồ ăn cho Diệp Thiếu Dương, còn làm một bát “canh đại bổ” cho hắn uống. Diệp Thiếu Dương cạn lời, nghĩ mình chỉ là hồn phách bị thương, cũng đã bị không biết là Đạo Phong hay là Dương Cung Tử chữa khỏi cho rồi, trên thân thể lại không có việc gì, nhưng thịnh tình không thể chối từ, bị cô giám sát đem một bát canh uống cạn.
Vừa ăn cơm uống rượu, Diệp Thiếu Dương vừa đem tình huống hiện tại nói ra một lần, bảo mọi người cẩn thận, để tránh giống Vương Bình, trúng chiêu vu sư Thái quốc kia.
Nói đến lúc này, Vương Bình bưng một chén rượu, đứng dậy kính hắn.
Tiểu Mã ở một bên sang sảng nói: “Người một nhà, em không cần khách khí với cậu ta.”
Diệp Thiếu Dương miễn cưỡng cười cười, chưa lên tiếng.
“Hai người thật ra không cần sợ.” Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như: “Hai người có nhẫn Hắc Diệu Thạch tôi tặng, chỉ cần không đi lên ngọn núi đó, cho dù bị vu sư kia tìm tới cửa, cũng có thể ngăn cản một lần...”
Vốn nói lời này là muốn khiến các cô yên tâm, kết quả phát hiện hai người nghe đến đó, vẻ mặt có chút không đúng, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hai người đều cười cười, chưa lên tiếng.
Tạ Vũ Tình thừa dịp không có ai nhìn thấy còn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương có chút không hiểu mô tê gì cả, cho mấy cô nhẫn bảo hộ các cô, chẳng lẽ còn sai?
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, cuối cùng Diệp Thiếu Dương tổng kết, trước mắt trước hết tìm được vu sư Thái quốc kia, khống chế hắn, ép hỏi chân tướng về Âm Dương Huyền Quan, sau đó lại nghĩ đối phó Tử Nguyệt thế nào.
Theo phát hiện Âm Dương Huyền Quan, cả sự kiện lại trở nên khó bề phân biệt, phức tạp không chịu nổi.
Cơm nước xong, lúc cùng nhau xuống lầu, Tạ Vũ Tình thừa dịp bọn họ đi ở phía trước, cố ý đem Diệp Thiếu Dương đẩy đến phía sau, hướng hắn giơ ngón tay giữa lên.
“Làm gì, mắng chửi người ta?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
“Nhẫn Hắc Diệu Thạch.” Tạ Vũ Tình nói: “Vì sao Tiểu Như cũng có?”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới giật mình, rốt cuộc hiểu cô ở trên bàn cơm vì sao vẻ mặt kỳ quái, cười cười: “Vì sao người ta không thể có, đây là tặng cho các người để trừ tà, chị coi là nhẫn đính hôn?”
Tạ Vũ Tình đỏ mặt, đá một cước ở trên mông hắn: “Cút!”
Bởi vì trời tối, mọi người lại đã uống rượu, vì thế đều chưa về Thạch Thành, Chu Tĩnh Như đã đặt khách sạn, dẫn bọn họ đến ở lại.
Mỗi người một gian phòng, Diệp Thiếu Dương vào nhà tắm rửa một phen, một mình đứng yên thật lâu ở trước cửa sổ, sau đó gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, tỏ vẻ muốn đi tìm cô.
Chu Tĩnh Như rất vui vẻ đáp ứng, báo số phóng, Diệp Thiếu Dương mặc xong quần áo, đi qua gõ cửa.
Chu Tĩnh Như quấn khăn tắm mở cửa, tóc vẫn ẩm ướt, hiển nhiên là vừa tắm xong, bờ vai nõn nà lộ ra ngoài, nhìn qua kiều diễm động lòng người.
“Thiếu Dương ca, anh tìm em có việc?”
“Ặc...” Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng của cô, gãi gãi đầu.