Chu Tĩnh Như che miệng cười: “Em vừa tắm rửa xong, chưa mặc quần áo, anh không cần để ý.”
Diệp Thiếu Dương đành phải đi vào.
“Thiếu Dương ca, tìm em có việc gì sao?”
“Không có việc gì, tìm em tán gẫu chút.”
Trong ánh mắt Chu Tĩnh Như hiện lên một tia sáng, kéo hắn ngồi xuống ở trên giường, cười tủm tỉm hỏi: “Tán gẫu cái gì?”
“Có chuyện, anh muốn tìm em thương lượng một chút...” Diệp Thiếu Dương đem sự hoài nghi của mình đối với Vương Bình nói ra.
Chu Tĩnh Như vốn tưởng hắn là muốn tán gẫu chuyện riêng tư, kết quả nghe hắn nói đến Vương Bình, trong lòng có chút mất mát, nhưng nghe hắn đem sự tình nói xong, ngây hẳn ra, kinh ngạc nhìn hắn: “Anh... Xác định sao?”
“Xác định.” Diệp Thiếu Dương gật đầu nói: “Cho nên anh mới đến hỏi một chút chuyện em cùng Vương Bình có liên quan, dù sao em thân quen nhất với cô ấy.”
Chu Tĩnh Như hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, lẩm bẩm: “Đang yên đang lành, cô ấy... Vì sao phải làm như vậy chứ?”
Diệp Thiếu Dương dang hai tay: “Anh nếu biết còn tới tìm em làm gì, anh chỉ là muốn tìm hiểu quá khứ của cô ấy, muốn phân tích một chút, dù sao anh không thể trực tiếp hỏi cô ấy.”
“Em và cô ấy quen biết cũng không lâu, cũng chính là sau khi cô ấy đến công ty em làm việc mới tiếp xúc, cảm giác con người cô ấy không tệ, từng âm thầm tiếp xúc vài lần, nhưng đối với phương diện sinh hoạt của cô ấy, em không rõ lắm.”
Dừng lại một chút, cô thở dài nói: “Thật không ngờ, giữa chúng ta thế mà lại xuất hiện nội gian... Em lúc trước thực không nên đem cô ấy giới thiệu cho anh quen biết. Hiện tại cô ấy còn ở cùng với Tiểu Mã.
Thiếu Dương ca, em cảm thấy anh nên giáp mặt chất vấn cô ấy, để cô ấy nói ra chân tướng.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: “Nhưng anh không muốn khiến cho Tiểu Mã đau lòng.”
Chu Tĩnh Như nói: “Vì Tiểu Mã, anh mới càng nên làm rõ, cô ấy đã là người như vậy, tương lai khẳng định sẽ làm tổn thương Tiểu Mã... Thừa dịp bọn họ còn chưa ở chung, khiến anh ấy tỉnh ngộ.”
Một câu này đánh thức Diệp Thiếu Dương, gật đầu nói: “Vậy nghe lời em.”
Chu Tĩnh Như nói: “Dưới lầu có phòng trà, anh có thể lấy cớ hẹn bọn họ đi xuống uống chút gì đó.”
Diệp Thiếu Dương nghe cô, gọi điện thoại cho Tiểu Mã, vừa hỏi biết hắn vừa lúc đang ở cùng Vương Bình, vì thế hẹn bọn họ uống chút gì đó, Tiểu Mã trưng cầu Vương Bình một phen, vui vẻ đồng ý.
“Được, em mặc xong quần áo, cùng nhau đi xuống.” Chu Tĩnh Như nói xong đến trên giường đi tìm quần áo, trong đầu còn đang suy nghĩ Vương Bình chuyện, trong miệng lẩm bẩm: “Vương Bình, thật sự là không ngờ mà, cô ấy là vì cái gì chứ?” Cùng lúc theo bản năng cởi khăn tắm, đi lấy quần áo.
Cả đầu óc Diệp Thiếu Dương đều là đi nói với Tiểu Mã như thế nào, căn bản chưa nghe thấy Chu Tĩnh Như nói câu kia, cuối cùng cân nhắc ra đầu mối, quay đầu nói: “Anh biết nói thế nào rồi.”
“Nói như thế nào?” Chu Tĩnh Như vừa mặc quần áo vừa thuận miệng trả lời, chờ hồi lâu chưa có đáp lại, quay đầu, Diệp Thiếu Dương há hốc mồm, mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm mình.
“Anh làm gì nhìn em như vậy?” Chu Tĩnh Như sửng sốt một chút, phục hồi tinh thần lại, hướng trên người mình nhìn lại... Nhất thời “A” một tiếng hét rầm lên.
Diệp Thiếu Dương vội vàng lao qua đem cửa khép lại.
Chu Tĩnh Như nhịp tim tăng tốc, dùng quần áo che thân thể, run rẩy nói: “Thiếu Dương ca anh muốn làm gì!”
“Anh cái gì cũng không làm!” Diệp Thiếu Dương rất ủy khuất: “Bọn họ đều ở cách vách, em kêu như vậy, nhỡ đâu đem bọn họ dẫn tới, làm sao mà giải thích rõ ràng!”
Chu Tĩnh Như chui đầu vào trong chăn, ôm đầu khóc lớn lên: “Em không sống nữa...”
Diệp Thiếu Dương đứng ở trước giường, muốn đi lên an ủi, cảm thấy không thích hợp, đứng nhìn không cũng cảm thấy không ổn, xua xua hai tay như cá quẫy nước: “Đừng khó chịu nữa, anh cái gì cũng chưa thấy...”
“Quỷ mới tin, bị anh thấy hết rồi!” Chu Tĩnh Như tiếp tục nghẹn ngào.
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ, đành phải ngồi tới bên người cô, xoa xoa cái đầu cô lộ ra ở ngoài chăn, vừa muốn giải thích, Chu Tĩnh Như đột nhiên buông chăn, bổ nhào vào trong lòng hắn, nghẹn ngào hẳn lên.
Diệp Thiếu Dương có chút bất ngờ không kịp đề phòng: “Anh... Anh thật sự chưa nhìn thấy cái gì.”
Chu Tĩnh Như vẫn khóc.
Diệp Thiếu Dương thực có chút không biết làm sao, yếu đuối vô lực an ủi vài lần, Chu Tĩnh Như đem đầu chôn vào cổ hắn, không ngừng lắc đầu.
“Không phải cái này, anh nhìn thấy lại có quan hệ gì đâu chứ. Thiếu Dương ca, lúc trước... Em thật sự rất sợ hãi anh không về nữa, anh biết hay không, nếu anh thật sự không trở lại, em... Em thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ...” Nói xong lại khóc lên.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngác nhìn phía trước, muốn nói chút gì đó, lại một câu cũng nói không nên lời.
“Anh bây giờ... Không phải đã trở lại sao?”
Chu Tĩnh Như buông cổ hắn, đứng thẳng dậy, cũng không sợ trước ngực để lộ, si ngốc nhìn hắn, cằm hơi nhếch lên, giống như đang chờ đợi cái gì.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn nàng một hồi, trong lòng đột nhiên rất đau, rất loạn, xoay người sang chỗ khác, cúi đầu, dùng một bàn tay nâng trán. Chuyện mình lo lắng nhất vẫn đã xảy ra nha.
Rõ ràng không phải như thế, rõ ràng không nên là như vậy, bắt quỷ dễ dàng, chuyện cảm tình... Làm sao lại phức tạp như vậy? Nên xử lý như thế nào mới là đúng? Ai dạy tôi một chút?
Nặng nề thở dài, Diệp Thiếu Dương thực có loại xúc động đập đầu chết.
Sau một lát, Chu Tĩnh Như tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn, thân thiết nói: “Thiếu Dương ca, anh làm sao vậy?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, quay đầu nhìn lại, cô đã mặc xong quần áo.
“Uống chút rượu, có chút... Váng đầu.”
“Em đi xuống gọi cho anh một ly nước ô mai nhé, bằng không... Anh đi nghỉ ngơi trước, đem sự tình dời đến ngày mai?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đau xót, lắc lắc đầu: “Không có việc gì, đi thôi.”
Chu Tĩnh Như bảo hắn đi ra ngoài trước, bản thân đi buồng vệ sinh xử lý một chút, sau đó theo hắn đi ra, ngồi thang máy tới lầu hai.
Tiểu Mã và Vương Bình ngồi chung, chàng chàng thiếp thiếp.
“Các cậu đến rồi à, Tiểu Diệp Tử, bọn tôi đang thảo luận chuyện mua nhà.” Tiểu Mã nhiệt tình chào: “Tiểu Như đã đáp ứng cho tôi chiết khấu thấp nhất, đến lúc đó theo giúp chúng tôi cùng nhau xem nhà chứ?”
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, ngồi xuống đối diện cậu ta. Nhân viên đi tới, Chu Tĩnh Như gọi cho hắn một ly nước ô mai.
Diệp Thiếu Dương ngồi vào vị trí, hoảng hốt hồi lâu, mới bắt buộc bản thân từ trong tình cảm của mình đi ra, nhìn nhìn bộ dáng ngọt ngào của hai người, đột nhiên có chút không biết mở miệng như thế nào.
Vẫn là Chu Tĩnh Như thúc cánh tay hắn, Diệp Thiếu Dương biết không thể kéo dài tiếp, ngẩng đầu nhìn Tiểu Mã, nói: “Nếu có người thiết kế hại tôi, cậu làm thế nào?”
Tiểu Mã sửng sốt: “Quỷ sao? Xử nó là được.”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Tôi đem cậu coi là huynh đệ, tôi chưa từng lừa gạt cậu, lời nói của tôi, cậu tin hết không?”
“Cái gì thế, đoán chữ à.” Tiểu Mã méo miệng: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Trả lời tôi.” Diệp Thiếu Dương lạnh lùng nói.
Tiểu Mã tuy không rõ nguyên do, nhưng nhìn Diệp Thiếu Dương không giống như là nói giỡn, trả lời rất dứt khoát: “Tôi đương nhiên tin tưởng cậu, không tin cậu còn tin tưởng ai!”
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, đem ánh mắt chuyển hướng trên mặt Vương Bình ở bên.