“Cô... Không muốn nói chút gì đó à?”
Vương Bình ngẩn ra: “Em? Nói cái gì?” Chuyển đề tài: “Nhưng nói thật, Thiếu Dương ca lần này thật sự rất cảm ơn anh, để sau một mình em mời anh một bữa đi, bày tỏ tâm ý.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Không phải câu này.”
“Vậy... Anh có phải hay không muốn hỏi, lúc ấy em vì sao một mình đi trước, thật ra em cũng không muốn bỏ lại anh...”
Diệp Thiếu Dương vẫn lắc đầu: “Cũng không phải câu này.”
Vương Bình nhìn hắn, vẻ mặt mê mang.
Diệp Thiếu Dương thở dài, thân thể nghiêng về phía trước, nhìn Vương Bình. “Tôi muốn nghe là: cô vì sao phải dẫn tôi đi vào, là ai sai khiến cô?”
Miệng Vương Bình chậm rãi mở ra, đột nhiên đứng lên: “Thiếu Dương ca, anh đây là ý tứ gì thế! Anh ở bên trong đã từng hoài nghi em một lần, bây giờ lại hoài nghi em!”
Nói xong, nước mắt rơi xuống, kéo Tiểu Mã muốn đi.
Tiểu Mã vẻ mặt ngây ra nhìn Diệp Thiếu Dương, bị Vương Bình kéo đi về phía thang máy.
Diệp Thiếu Dương bước dài một phát tiến lên, chặn cửa thang máy, lời cũng đã nói ra, nếu không nói rõ ràng, khẳng định không thể cứ như vậy quên đi.
Vương Bình nhanh chóng nấp tới sau lưng Tiểu Mã.
Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương, gãi gãi đầu: “Có chuyện gì... Không thể ngày mai nói sau sao, tôi chút nữa hỏi riêng cô ấy một phen, chờ cảm xúc của cô ấy tốt chút...”
“Không thể, hôm nay phải nói rõ ràng. Không quan hệ với cậu, ở bên nghe là được.”
Tiểu Mã nhíu mày nói: “Cô ấy chung quy là bạn gái tôi đó.”
“Cho nên?”
Chu Tĩnh Như tiến lên nói: “Tiểu Mã anh không biết tình huống, chuyện này nhất định phải nói rõ, cái này cũng là tốt cho anh, để anh thấy rõ sự thật.”
Tiểu Mã kinh ngạc nói không ra lời.
Vương Bình lau nước mắt, hướng Diệp Thiếu Dương quát: “Anh vì sao luôn hoài nghi tôi hãm hại anh, tôi rốt cuộc một điểm nào khiến anh chướng mắt như vậy, anh nói đi!”
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, thản nhiên hỏi ra một cái vấn đề nhìn như rất không liên quan: “Cô có bệnh sợ độ cao hay không?”
“Cái gì, cái gì?” Vương Bình giật mình.
“Cho dù cô không có bệnh sợ độ cao, cho cô từ cửa sổ lầu bốn xuống lầu, người bình thường đều sẽ do dự nhỉ, cho dù lúc ấy cô biết nhảy xuống là có thể trở về, nhưng cô có từng cân nhắc hay không nhảy không vào khe hở không gian, ngã xuống là hậu quả gì?
Đây là phản ứng bản năng của con người, ngay cả Dương Tư Linh xuất thân pháp sư, cũng do dự luôn mới nhảy xuống, mà cô, lại không có lấy một chút do dự, trực tiếp nhảy xuống... Cô nói cho tôi biết, cô vì sao đi vội cứ thế?”
Vương Bình hoàn toàn ngây người: “Chỉ... Chỉ vì chút việc nhỏ này?”
“Chút việc nhỏ này, cộng thêm chỗ tôi trước đó hoài nghi, chân tướng đã rất rõ ràng.” Diệp Thiếu Dương thở dài: “Tôi thật sự không muốn hoài nghi cô.”
“Không không.” Vương Bình liên tục xua tay: “Được rồi anh muốn giảng đạo lý, tôi sẽ giảng với anh, cho dù tôi là hãm hại anh, nhưng bệnh sợ độ cao vẫn là bản năng, tôi lúc ấy lại vượt qua như thế nào?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Tín niệm, có thể khiến người ta vượt qua bản năng, tựa như lúc ấy vì cứu cô, tôi tình nguyện lưu lại bị thi ma cắn chết, tôi chẳng lẽ không sợ chết? Cô là muốn nhanh chóng rời khỏi, miễn cho cùng chết với tôi, cô một lòng muốn đi, loại cảm xúc này vượt qua sợ hãi, cắn răng nhảy xuống, hơn nữa đối với tôi không có bất cứ sự lưu luyến nào...”
Vương Bình tuôn ra hai hàng lệ, hai tay ôm mặt, dùng sức lắc đầu: “Anh oan uổng cho tôi, tôi lúc còn nhỏ từng học nhảy cầu, tôi không sợ độ cao...”
Tiểu Mã nghe được bọn họ đối thoại, đã biết chân tướng, vốn có chút dao động, nghe xong Vương Bình giải thích vậy, lập tức bình thường trở lại, hướng Diệp Thiếu Dương không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, có khả năng này.”
Ngay cả Chu Tĩnh Như cũng hướng Diệp Thiếu Dương ném đến ánh mắt chần chờ.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh. “Lần trước chúng ta ở làng du lịch bơi lội, tôi nhớ rõ cô hình như không bơi biết lội, còn bảo Tiểu Mã dạy cô... Người luyện nhảy cầu không biết bơi? Vương Bình, cô thực cho rằng tôi từ trong núi đi ra chưa từng xem thế vận hội Olimpic trực tiếp?”
Toàn bộ mọi người chấn động, chuyện này vừa lúc là bốn người bọn họ từng cùng nhau trải qua, nghĩ lại, Diệp Thiếu Dương cũng không nói sai...
Vương Bình chỉ ngây người trong nháy mắt, liền lắc đầu nói: “Lúc ấy tôi nói dối, tôi biết bơi, tôi chỉ là... Muốn tìm cái cớ hấp dẫn Tiểu Mã.”
“Cô vì sao hấp dẫn cậu ấy, côn lúc ấy đã thích cậu ấy?” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười: “Cô lúc ấy nói dối, bây giờ lại nói dối, cô bảo tôi làm sao mà tin cô, nơi này có bể bơi hay không, muốn dẫn cô đi bơi một chút thử hay không?”
Vương Bình hai tay ôm mặt, nghẹn ngào hẳn lên.
Chu Tĩnh Như thấy tình huống này, tiến lên đi ôm bả vai cô, an ủi: “Sự tình nói rõ ra là được, tôi cũng tin tưởng cô sẽ không cố ý hại Thiếu Dương ca, dù sao hai người cũng không có thù gì, tôi tin tưởng cô nhất định là có nỗi khổ trong lòng, đến, ngồi xuống chậm rãi nói cho tôi biết...”
Kéo cô trở lại ngồi xuống bên bàn ăn. Vương Bình cúi xuống bàn, khóc.
Tiểu Mã ngây ngốc ngồi ở bên cạnh, không nói một lời.
Diệp Thiếu Dương bưng lên nước ô mai của mình một ngụm uống cạn, tuy làm Vương Bình không cãi nổi nữa, nhưng trong lòng không có một chút cảm giác thành tựu, ngược lại cảm thấy rất mất mát, bị người bên cạnh lừa gạt, loại cảm giác này, rất khó chịu.
“Phải... Anh rất thông minh, Diệp Thiếu Dương.” Vương Bình ghé vào trên bàn, nặng nề thở dài: “Là tôi lừa anh, tôi là cố ý làm bộ trúng tà, đi vào đường u linh... Tôi cũng không muốn giải thích cho bản thân, nhưng tôi là có nỗi khổ trong lòng, vu sư kia dùng vu thuật uy hiếp người nhà của tôi...”
“Cô —— “
Diệp Thiếu Dương vừa mới nói một chữ bị hắn cắt ngang. “Tôi biết anh sẽ nói, tôi có thể tìm anh đối phó, nhưng vu sư đó lúc nào cũng giám thị người nhà của tôi, hắn nói chỉ cần tôi nói cho bất luận kẻ nào, cha mẹ tôi đều sẽ lập tức chết thảm, tôi cũng từng nghĩ tìm anh, nhưng loại tình huống đó, tôi không dám cược đâu. Tôi chỉ có... Dựa theo yêu cầu của hắn đi làm việc, xin lỗi, tôi thật sự không muốn anh chết..”
Tiểu Mã nghe cô nói như vậy, hốc mắt cũng trở nên ướt át, tiến lên ôm cổ cô, đem cô kéo đến trong lòng mình, nhỏ giọng an ủi.
“Anh biết em cũng là bất đắc dĩ, anh tin tưởng, Thiếu Dương sẽ không trách em. Hơn nữa cậu ấy sẽ giúp em...” Ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương: “Phải không Thiếu Dương?”
Diệp Thiếu Dương nhìn cậu ta, không có lời nào để nói.
“Cha mẹ cô bây giờ an toàn chưa?” Chu Tĩnh Như hỏi.
Vương Bình gật gật đầu: “Vu sư kia lúc trước gọi điện thoại cho tôi, nói Thiếu Dương ca đã trở về, cũng không trách tôi, đã không uy hiếp tôi nữa. Bọn họ nói chuyện vẫn rất giữ lời.”
Diệp Thiếu Dương hơi nhíu mày, trình độ quỷ dị của chuyện này quả thực làm người ta líu lưỡi.
“Được rồi, anh đưa em trở về phòng đi, không có việc gì nữa.” Tiểu Mã đem Vương Bình đỡ dậy, cảm kích nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Để sau tôi lại tìm cậu đi, để cho cô ấy nghỉ ngơi trước một chút.”
Diệp Thiếu Dương đành phải theo cậu ta, nếu Vương Bình nói đều là thật, quả thật hợp tình hợp lý, hắn cũng không muốn đi truy cứu, nhưng trong lòng hắn luôn có một khúc mắc không giải được: ngày đó ở trong phòng, Vương Bình vì sao phải câu dẫn mình...
Nhưng trước mặt Tiểu Mã, lời này khẳng định là không có cách nào để hỏi, bất đắc dĩ chỉ có thể để nói sau.