Hai người bọn Tiểu Mã đi rồi, Chu Tĩnh Như gọi thêm cho Diệp Thiếu Dương một ly nước ô mai, hai người ngồi xuống uống nước.
“Lời Vương Bình nói, anh tin tưởng không?” Chu Tĩnh Như thử hỏi.
“Anh chỉ có thể tin tưởng.” Diệp Thiếu Dương buông tay: “Chỉ mong là thật. Dù sao trừ điều này, cô ấy quả thật cũng không có gì bắt buộc phải thương tổn anh, anh và cô ấy không có thù.”
Chu Tĩnh Như gật gật đầu.
Uống chút nước, tâm tình Diệp Thiếu Dương cũng hơi bình ổn lại, không đi nghĩ nhiều thêm về chuyện này, cùng Chu Tĩnh Như lên lầu, trở lại phòng mình, lắng đọng lại tâm tình một chút, tìm giấy bút, đem Lạc Thư quẻ tượng trước đó cố gắng ghi nhớ ghi chép lại.
Nghiên cứu một phen, vốn tưởng phức tạp bao nhiêu, trên thực tế quẻ tượng phi thường đơn giản —— nếu quá phức tạp hắn cũng không có khả năng gắng ghi nhớ, vấn đề là quẻ tượng sắp xếp không hợp với hậu thiên bát quái, Càn Khôn đổi chỗ, bốn ô mâu thuẫn, căn bản không thể thôi diễn, sau khi đổi thành tiên thiên bát quái, quả nhiên hoàn toàn phù hợp với Lạc Thư quẻ tượng.
Nhưng bởi vì tính phức tạp của tiên thiên bát quái, hơn nữa Diệp Thiếu Dương thật sự chỉ lĩnh hội bảy quẻ, thôi diễn đặc biệt tốn sức, mệt chết ngất, cuối cùng đẩy ra một quẻ, đọc một lần, tựa như là phép dưỡng khí điều tức nào đó của đạo gia, rất quái dị, chưa từng gặp.
Diệp Thiếu Dương không khỏi có chút kích động hẳn lên, có một loại thần công bí tịch nào đó ngẫu nhiên đạt được, cảm giác chỉ cần tu luyện lập tức có thể thiên hạ vô địch, tỷ như Quỳ Hoa Bảo Điển... Phi phi, sao lại nghĩ tới cái này...
Xem thêm hai lần, Diệp Thiếu Dương phát hiện thiên pháp môn dưỡng khí bị mình thôi diễn ra này, chỉ là một đoạn ngắn, vì thế tiếp tục thôi diễn quẻ tượng thứ hai trong tiên thiên bát quái, nào ngờ khó khăn gấp bội, chờ thôi diễn ra, xem đồng hồ cũng mười hai giờ rồi, hơn nữa tâm lực tiều tụy, không sai biệt lắm với vừa đấu cùng một lệ quỷ ngàn năm.
Diệp Thiếu Dương vì thế từ bỏ thôi diễn quẻ tượng thứ ba, cởi đồ lên giường ngủ, lúc cởi xuống đai lưng, nhìn thấy bên trong có một tấm linh phù, đột nhiên vỗ ót, nhấc linh phù, niệm một lần chú ngữ, đem một hình người rung ra, đứng thẳng ở trước mặt.
Chính là Dương Tư Linh.
Dương Tư Linh nhìn hắn một cái, lập tức quay đầu đi: “Thiếu Dương ca, anh... Mặc quần áo vào được không?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình quần áo không chỉnh tề, nhất thời cạn lời muốn chết, đêm nay bừa bãi cứ như mất hồn, vội vàng đem quần xách lên, đỏ mặt, xua tay nói: “Xin lỗi xin lỗi, tôi vừa định cởi quần áo lên giường, không phải cố ý.”
Dương Tư Linh lúc này mới xoay người lại, hướng hắn cười cười.
Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi, nhìn cô rồi nói: “Làm sao bây giờ, hiện tại đưa cô đi xuống sao?”
Dương Tư Linh cắn cắn môi: “Tôi muốn đi trước mộ Cường tử nhìn một lần.”
“Ồ, cậu ta hình như còn chưa hạ táng đi, tôi không xác định, lúc trước tro cốt đặt ở nhà hoả táng.” Nhớ tới chuyện này, trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút áy náy, tuy là thiện ý nói dối, nhưng mình dù sao lừa cô sự thật Lý Hiếu Cường hồn phi phách tán.
“Vậy tôi đi thăm tro cốt anh ấy chút, nếu chưa hạ táng mà nói, tôi còn muốn mời anh hỗ trợ, nói như thế nào cũng là di thể của anh ấy, tôi muốn để anh ấy nhập thổ vi an.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Không có vấn đề, nhưng cô phải nhanh trở về chút, trước đó cô là hợp tình hợp lý, bây giờ quay về nhân gian, nếu trì hoãn quá lâu, tôi cũng khó nói chuyện, dù sao âm ty có quy củ.”
Dương Tư Linh gật gật đầu, nói tiếng cảm ơn, từ cửa sổ bay ra đi.
Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, nghĩ cô ấy hẳn là sẽ không trở lại, vì thế một lần nữa cởi quần áo, cởi được một nửa, bên tai lại vang lên thanh âm một cô gái: “Này!”
Diệp Thiếu Dương sợ tới mức cả người run lên, vội vàng đem quần lại xách lên, xoay người nhìn lại, Dương Tư Linh chưa trở về, đó là ai nói chuyện?
“Diệp Thiếu Dương!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, lúc này mới nghe ra thanh âm là từ trên người mình phát ra, tỉnh táo lại, vội vàng đem Âm Dương Kính lấy ra, nhìn lên mặt gương, là mặt của Tuyết Kỳ. Đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như vậy.
“Cô làm sao... Có thể nhìn thấy bên ngoài sao?”
“Cậu đã mở ra cấm chế Âm Dương Kính, tôi đương nhiên có thể nhìn thấy.” Tuyết Kỳ nhìn hắn, thản nhiên nói: “Bằng không lúc trước làm sao giúp cậu.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghĩ đến lúc trước nhìn thấy nữ quỷ kia, sau khi trở về, vẫn phiền lòng vì chuyện Vương Bình, trái lại đã quên chi tiết này, vội vàng nói: “Ngay cả âm dương cực quang cũng không bắn được cô ấy, nói đi là đi, cô lúc ấy thấy rõ không, cô ấy rốt cuộc là rời khỏi như thế nào?”
“Cô ta căn bản là không ở đó, nói gì rời khỏi.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, cả kinh nói: “Có ý tứ gì?”
“Tôi lúc còn sống cũng là pháp sư, tôi biết, không có quỷ có thể hoàn toàn chống lại được âm dương cực quang, càng không có quỷ sẽ lấy loại phương thức đó rời khỏi, một chút quỷ khí cũng không lưu lại, cậu chẳng lẽ không nghĩ ra là vì sao?”
Diệp Thiếu Dương buông tay: “Chỉ là không ngờ được, quá không thể tưởng tượng.”
Tuyết Kỳ cười nhẹ: “Cho nên chỉ có một loại khả năng, cô ta căn bản chỉ là quỷ ảnh, chưa xuất hiện ở nơi đó.”
Diệp Thiếu Dương nhíu chặt lông mày: “Nghe không hiểu cô nói cái gì, chưa xuất hiện, tôi làm sao mà thấy?”
“Gương.” Tuyết Kỳ nói: “Giải thích duy nhất, cô ta là một quỷ ảnh gương chiếu ra, hồn thân cô ta không ở nơi đó.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đột nhiên chấn động, kính tượng! Cẩn thận xét tình huống nữ quỷ đó xuất hiện cùng biến mất, xác thực phù hợp loại phán đoán này! Vô linh vô hồn, quỷ ảnh từ nơi khác gương soi đến! Lập tức vội vàng hỏi: “Kính tượng như thế nào?”&“Tôi ngay cả Âm Dương Kính này cũng không thể đi ra, tôi làm sao có thể biết.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng đúng, xấu hổ cười cười: “Yên tâm, tôi nhất định nghĩ biện pháp khiến cô đi ra.”
“Không sao cả, ở bên trong này rất tốt, ngăn cách với đời, hợp với tu luyện.”
“Đúng rồi, cô là làm sao nghĩ ra đó là quỷ ảnh gương chiếu ra mà có?”
“Bởi vì biểu hiện của cô ấy, không phù hợp đặc thù của quỷ hồn, quan trọng nhất là, bản thân tôi ở trong gương, có thể càng thêm dễ dàng nghĩ đến phương diện này đi, chỉ có loại giải thích này.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, căn cứ suy nghĩ này của cô bắt đầu cân nhắc, tuy không rõ nữ quỷ là làm sao gương tạo ra hình chiếu, nhưng bản thể hồn thân cô ta nhất định sẽ không cách quá xa, nhất định ở phụ cận Lệ Phân viên.
Vì thế ở trong đầu tìm kiếm kiến trúc phụ cận, tìm kiếm nơi có khả năng nhất, cuối cùng dừng lại ở trong đầu là hai nơi: đường u linh, tòa nhà giải phẫu.
Chỉ có hai nơi này oán khí sâu nặng, có thể cung cấp che chở cho quỷ hồn, hơn nữa hai nơi một trước một sau, đối diện Lệ Phân viên.
Nhưng hai nơi này lại cũng không có khả năng lớn lắm: đường u linh có Tử Nguyệt tọa trấn, chưa từng thấy có quỷ khác, tòa nhà giải phẫu là địa bàn của Lâm Du, nếu có quỷ khác tồn tại, cô ấy không thể không nói cho mình...
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là ngày mai mình tới trong vườn trường đi dạo, tìm kiếm một chút.
Đem ánh mắt ném trở lại trên mặt Âm Dương Kính, Diệp Thiếu Dương nói: “Đa tạ, đúng rồi, Dương Cung Tử gần đây đi đâu?”
“Cô ấy đi ra ngoài xong chưa từng trở về, cậu hỏi tôi.”
“Ặc, vậy thôi, tôi... Ngủ đây, cô...” Diệp Thiếu Dương gãi đầu.