“Yên tâm tôi không nhìn cậu ngủ.” Mặt Tuyết Kỳ hướng phía sau thối lui, đột nhiên lại dán lên, nói: “Diệp thiên sư, mấy cô nương kia, cậu rốt cuộc thích người nào?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra: “Cô từng thấy cả rồi? Tôi nói, cô có phải cả ngày dán ở trên gương nhìn hay không, cô đây là xem xét ta ** a, cái kia của tôi... Cô cũng thấy rồi?”
Tuyết Kỳ hừ một tiếng: “Ai có công phu nhìn trộm cậu, tôi chỉ là ở bên trong có khi nhàm chán, xem cái mới mẻ, ngủ ngon.”
Mặt Tuyết Kỳ từng chút một rời khỏi mặt gương, bỏ lại một câu: “Tôi cảm thấy mấy cô nương đó đều không tệ, mau chóng quyết định đi.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, nhiều người quan tâm cuộc sống tình cảm của mình như vậy, nhưng trong đầu mình rối như tơ vò.
Diệp Thiếu Dương lần thứ ba cởi đồ lên giường, vì sợ bị Tuyết Kỳ nhìn thấy mình, đem Âm Dương Kính nhét vào phía dưới gối đầu, ngủ nửa mơ nửa tỉnh nghĩ, như vậy không phải là cách cô ấy càng gần hơn sao, nghĩ lại, cũng không quản được nhiều như vậy, dù sao từ sau khi thu Dương Cung Tử, mình đã không còn có ** đáng nói, sớm đã quen, đơn giản là đổi một người, hơn nữa là mỹ nữ, cũng chỉ có miễn cưỡng tiếp nhận.
Buổi sáng chưa đến tám giờ, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tạ Vũ Tình, muốn hắn nhanh chóng đi xuống ăn bữa sáng, sau đó cùng đi vệ sinh học viện.
Gặp mặt ở sảnh đồ ăn tự chọn, Tạ Vũ Tình nói cho hắn, đã liên hệ với Ngô Hải Binh, nói lát nữa đi trường học gặp mặt.
“Chị còn dám tìm hắn hỗ trợ?” Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc: “Hắn và chú của hắn là một giuộc, không ngáng chân chúng ta đã không tệ rồi.”
“Hắn bây giờ còn chưa biết chị muốn điều tra cái gì, chị lấy thân phận cảnh sát tìm hắn phối hợp điều tra, hắn không có cách nào để từ chối.”
Diệp Thiếu Dương còn muốn nói gì, Tạ Vũ Tình đem một cái bánh bao nhét vào trong miệng hắn: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi làm chính sự.”
Cơm nước xong, mọi người đều còn chưa dậy, Diệp Thiếu Dương muốn đi lên gõ cửa nói với Chu Tĩnh Như một tiếng, lại sợ quấy rầy cô ngủ, đành phải gửi tin nhắn cho cô.
Tới vệ sinh học viện, tìm được Ngô Hải Binh, yêu cầu xem hồ sơ, Ngô Hải Binh tự nhiên không thể từ chối, vốn muốn đi cùng bọn họ, Tạ Vũ Tình từ chối, hai người tự mình đi, trên đường đem nội dung mình tối hôm qua nói chuyện với Tuyết Kỳ nói một lần, Tạ Vũ Tình nghe xong là lạ nhìn hắn.
“Đúng không, rất kinh ngạc à. Lúc ấy chúng ta đều không nghĩ tới một điểm này.”
Tạ Vũ Tình trợn trắng mắt: “Cậu hơn nửa đêm còn một mình nói chuyện phiếm với cô nương người ta à?”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa té xỉu: “Ai bảo chị chú ý cái này?”
“Vậy cũng đúng.” Tạ Vũ Tình nghĩ nghĩ, nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Đi tìm hồ sơ trước, sau đó lại đi tòa nhà giải phẫu xem một chút.”
Ngô Hải Binh đã đánh tiếng trước với nhân viên quản lý của phòng hồ sơ, sau khi gặp mặt, hai người trực tiếp yêu cầu xem ảnh chụp quá khứ: Đỗ Hổ nơi đó cũng đã có ảnh chụp chung nhập học, nói rõ trường học có truyền thống này.
Nhân viên quản lý tìm ra một đống lớn hồ sơ, để tự mình phân chia.
Hai người nhớ lại trang phục của nữ quỷ kia, nếu đó thật sự là đồng phục trường, nhắm chừng cũng là niên đại tám mươi đến niên đại chín mươi, vì thế từ năm thứ tám bắt đầu tìm, kết quả rất có thu hoạch:
Từ năm 93 đến năm 95 nhập học chụp ảnh chung, nữ sinh mặc đồng phục chung đều cùng kiểu dáng với nữ quỷ kia, năm 96 liền thay đổi, bắt đầu có chứa phong cách hiện đại.
Hai người hỏi nhân viên quản lý, biết được thời điểm đó trường học chỉ có hai ba hệ, lớp cũng không nhiều lắm, vì thế hai người cùng nhau đem ảnh chụp chung của toàn bộ lớp xem từng tấm, bởi vì chất lượng ảnh có hạn, phát hiện ít nhất hai mươi đối tượng khả nghi.
Hồ sơ của những người này, trường học tự nhiên là có, bởi vì trên ảnh chụp không có tên họ, chỉ có thể dựa theo lớp những người này, lật từng phần hồ sơ, trên hồ sơ đều có ảnh thẻ, vốn còn tìm được mấy người hư hư thực thực, tính cuối cùng đối chiếu, kết quả nhìn thấy một người tên là “Trần Lộ”, hai người đều lập tức xác định, đây là người bọn họ muốn tìm, bộ dạng giống nữ quỷ tối hôm qua nhìn thấy kia như đúc!
Trần Lộ, ngày 10 tháng 4 năm 1973, người Hoàn Trung thị, cao hộ chuyên nghiệp.
Trên hồ sơ tin tức không ít, nhưng xem từ đầu xuống dưới, hữu dụng không nhiều, nhưng một câu cuối cùng lại khiến trong lòng hai người khẽ động: ngày 1 tháng 5 năm 94 ở tòa nhà số 3 nhảy lầu tự sát, cảnh sát tham gia điều tra, nguyên nhân tự sát không rõ...
“Nhảy lầu chết, còn là lầu số ba!” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi: “Vậy hồn phách cô ấy khẳng định là ở trên lầu giải phẫu! Đi thôi!”
Trên đường xuống lầu, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại cho thủ hạ của mình, đem tin tức Trần Lộ báo qua, bảo bọn họ điều tra cụ thể một chút cuộc đời cùng xuất thân.
Cúp điện thoại, cô nói với Diệp Thiếu Dương: “Tòa nhà giải phẫu cậu cũng chưa từng xem sao, nào còn có quỷ hồn gì chứ, nếu thực có, Lâm Du vì sao không nói cho cậu?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu không nói lời nào, những cái này hắn cũng nghĩ tới.
Tiến vào tòa nhà giải phẫu, Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, từ lầu một bắt đầu kiểm tra, kiểm tra mãi tới lầu bốn, trừ phòng học 408, chưa phát hiện một tia quỷ khí tồn tại.
“Sẽ không thật sự không ở đây chứ?”
“Không có đạo lý, vùng này chỉ có nơi này và đường u linh hai cái âm sào, cô ấy là từ nơi này nhảy lầu chết, lẽ ra hồn phách nên ở đây...” Vừa nói vừa đi đến đầu cầu thang, ngẩng đầu nhìn thấy bên trên có một cửa sổ ở mái nhà bị phong kín, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trong phòng học bên cạnh chuyển ra một cái bàn học cùng ghế dựa, đứng lên cũng không quản cửa sổ ở mái nhà khóa có phải khóa cứng hay không, trực tiếp dùng ghế dựa đem thủy tinh đập vỡ, sau đó leo lên.
Tạ Vũ Tình cũng trèo lên theo, nói: “Cậu làm gì?”
“Sân thượng, chỉ có nơi này còn có khả năng, dù sao Lâm Du vẫn luôn bị phong ấn ở lầu bốn, đối với mọi thứ xảy ra trên sân thượng, cô ấy cũng sẽ không biết.”
“Nhưng nơi này ánh mặt trời chiếu thẳng đến, có quỷ mà nói...” Còn chưa dứt lời, ánh mắt tập trung ở trên một căn phòng nhỏ được xây ở trên sân thượng.
Diệp Thiếu Dương đã bước nhanh đi qua.
Phòng chỉ có một cánh cửa gỗ cũ nát, Diệp Thiếu Dương đẩy một cái, cửa đã bị khóa, Tạ Vũ Tình đi lên trước đá một cước, hướng Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Học theo cậu.”
Diệp Thiếu Dương thò đầu vào, liếc nhìn qua dây treo cùng ống nước trong đó, liên thông đến phía dưới.
“Đây là phòng nước, nhà lầu kiểu cũ cũng có một thứ như vậy.” Tạ Vũ Tình nói, nhìn quanh một vòng: “Không có quỷ nha.”
Diệp Thiếu Dương đi vào, chưa cảm giác được âm khí hoặc là quỷ khí, nhưng lại cảm giác được một mùi kỳ quái từ trong lòng đất phát ra.
Bởi vì không gian quá nhỏ, dựa vào cảm giác, không thể xác định nơi mùi phát ra, Diệp Thiếu Dương lấy ra la bàn âm dương, dùng Phân Kim Định Huyệt Thuật đo lường một chút, đưa tay sờ một khoảng đất phía dưới cửa sổ nhỏ.
Mặt đất là xây từ gạch, không có xi măng. Diệp Thiếu Dương lấy ra Diệt Linh Đinh, mất rất nhiều sức, đem một viên gạch cạy ra, lập tức bị một vật nhỏ hấp dẫn ánh mắt, là một cái quan tài rất nhỏ màu đỏ, bên trong truyền đến tiếng “Đốc đốc”, giống như có cái gì đang hoạt động.
“Chẳng lẽ bên trong có vật còn sống?” Tạ Vũ Tình nhất thời khẩn trương hẳn lên.
Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, đem quan tài cầm lên, thứ nọ ở bên trong hoạt động càng lợi hại hơn.