Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 732: Chương 732: Chương 732: Âm mưu của Lâm Du 1




Ánh mặt trời chiếu, thân là quỷ thủ cô thế mà lại không sợ tiêu hao quỷ lực, nghênh ngang xuất hiện.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới ở trong nháy mắt cô vào, Trần Lộ khẽ cúi đầu.

Diệp Thiếu Dương nhìn Trần Lộ một cái, cố ý nói với Lâm Du: “Vì sao không sớm giới thiệu làm quen một chút?”

“Nói thẳng đi, tôi không muốn để cậu biết chỗ Tử Nguyệt ẩn thân.” Lâm Du trầm mặc một chớp mắt, nói: “Miễn cho cậu trực tiếp đi đối phó Tử Nguyệt, không có ai giúp tôi giết Lương vu sư, hắn có cửu âm vu nhân, một mình tôi không phải đối thủ của hắn.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày lại, lý do này ngược lại cũng thành lập, nhưng luôn cảm giác thiếu chút gì đó.

“Cô tìm được Lương vu sư chưa?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Lâm Du lắc đầu: “Tôi đã điều tra mấy chỗ, đều không có mặt, nhưng tôi sẽ tìm được, ngay trong một hai ngày tới, nhưng cậu phải giúp tôi trừ bỏ hắn trước, tôi sẽ giúp cậu giết Tử Nguyệt.”

“Được, vậy tôi đi trước.” Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Trần Lộ: “Cô làm sao bây giờ, cần tôi siêu độ cô trước hay không?”

“Tôi đi theo cậu!” Trần Lộ quyết đoán nói, đi về phía Diệp Thiếu Dương bên này.

Lâm Du đột nhiên tới giữa bọn họ, nói với Trần Lộ: “Cô vẫn là đi chung với tôi đi, tạm thời đừng đi âm ty, lúc quyết chiến, cô còn có thể giúp chúng tôi một tay.”

Trần Lộ do dự một phen, cắn chặt môi.

Người ta đã nói như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng không phản đối, nháy mắt với Tạ Vũ Tình, rời khỏi sân thượng, theo cửa sổ ở mái nhà leo xuống.

Lâm Du cùng Trần Lộ theo sát sau đó.

Diệp Thiếu Dương mới vừa đi đến đầu cầu thang, Trần Lộ đột nhiên tung người bay tới, trong miệng hô lên: “Diệp thiên sư, tôi đi theo cậu!”

Lời còn chưa nói hết, một đạo quỷ khí từ phía sau đánh úp lại, đem cô cuốn vào trong đó, bóng người Trần Lộ lập tức bị xé rách, mơ hồ có trạng thái hồn phi phách tán, không ngừng kêu thảm thiết.

Diệp Thiếu Dương quyết đoán ra tay, Câu Hồn Tác đánh ra, ở trên không chấn vỡ luồng quỷ khí kia, tay trái bắt chỉ quyết, duỗi tay ra đem Trần Lộ kéo lại, chắn ở phía trước, nhìn Lâm Du, lạnh lùng nói: “Có ý tứ gì!”

Lâm Du không nói lời nào, hai mắt đỏ rực lên, bộ mặt dữ tợn như một con dã thú, quanh thân có ba luồng quỷ khí quanh quẩn cao thấp.

Bóng người nhoáng lên một cái, đột nhiên lao lên, ba luồng quỷ khí hướng Diệp Thiếu Dương đánh đến, khí thế ép người.

“Thái ất thiên tôn, lục phương đồ ma!”

Diệp Thiếu Dương sớm có chuẩn bị, tay trái nắm lên Thái Ất Phất Trần, hướng tới ba luồng quỷ khí quét tới, vốn tưởng mười nắm chắc chín, kết quả va chạm với quỷ khí, thân thể bị đẩy ngang về phía sau ba bước, mới đem quỷ khí hòa tan hết, quay đầu nhìn lại, Lâm Du đã bay đến trước mặt Trần Lộ, một đôi tay như xương khô mọc dài ra, hướng cô chộp tới.

Xoay người ngăn trở đã không kịp, trong tình thế cấp bách, tay phải Diệp Thiếu Dương vung ra Câu Hồn Tác, trói chặt lưng Trần Lộ, dùng sức kéo một phát đến bên cạnh mình.

Lâm Du bổ nhào trượt, nhanh chóng xoay người lại một cái, hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.

Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, đem Trần Lộ và Tạ Vũ Tình chắn ở sau người, ngược lại thu hồi Câu Hồn Tác, giơ tay phải lên, tung ra sáu tờ linh phù, ánh vàng tràn ra, hóa thành lục tự chân ngôn, hướng vào đầu u linh ép xuống.

Lâm Du dang hai tay, trong lòng bàn tay quỷ khí ngưng tụ, vỗ ở trên lục tự chân ngôn, chống đỡ vài giây, chân ngôn tan vỡ, một thân quỷ khí của Lâm Du cũng bị đánh xơ xác, đứng bất động nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương.

“Thiếu chút nữa quên ngươi không phải quỷ bình thường, ngươi một thân pháp lực này chuyển hóa, ít nhất tương đương với gần ngàn năm tu vi nhỉ.” Diệp Thiếu Dương cười cười, từ trong đai lưng lấy ra một nắm linh phù: “Muốn đánh thực một trận hay không?”

Tuy chưa nói lời lẽ thể hiện, chỉ nhẹ nhàng cười, nhưng ý tứ rất rõ ràng: cho dù ngươi có ngàn năm tu vi, ở trước mặt ta, đã là gì?

Lâm Du chưa cử động, cô biết mình không phải đối thủ của Diệp Thiếu Dương, danh là thiên sư đạo môn, nhưng pháp lực của hắn lại không chỉ có là thiên sư mà thôi.

“Diệp thiên sư, tôi nói thật với cậu, tất cả cái này đều là cô ta gây ra, là cô ta ở tết quỷ năm nay, thời điểm phong ấn của tòa nhà này yếu bớt, đánh vỡ phong ấn để tôi ra ngoài, lẻn vào rãnh nước đen, tiến vào khe hở của cổ mộ, phóng ra cương thi đả thương người, ý ở dẫn pháp sư tiến đến điều tra, đối phó Tử Nguyệt, để thả cô ta đi ra, một đôi pháp sư tình lữ kia chính là bị cô ta đưa tới, kết quả bị cô ta lừa đi chịu chết...”

Trần Lộ một hơi nói thật nhanh, cuối cùng thế mà lại đau lòng khóc lên, mà Lâm Du cũng biết mình không thể ngăn cản, dứt khoát cũng không ngắt lời, mặc cho cô nói tiếp.

“Tôi cũng muốn báo thù, cũng muốn rời khỏi nơi này, cho nên mới chịu cô ta mê hoặc, nhưng từ sau khi một đôi tình lữ kia chết, tôi nghĩ tới hành vi của mình, cùng Lương Đạo Sinh lại có gì khác nhau...

Lâm Du, cô ta là sợ cậu phát hiện chân tướng, không giúp cô ta nữa, cho nên mới lừa cậu, tuy Lương Đạo Sinh đáng giận tới cực điểm, nhưng tôi không muốn để cậu chịu cô ta lợi dụng, đi liều mạng vì cô ta cùng Lương Đạo Sinh. Diệp thiên sư, đây là điều tôi muốn nói, tôi hy vọng cậu có thể mang tôi ra ngoài, tôi tu vi thấp, không ước mơ xa vời chính tay đâm kẻ thù, có thể nhìn cậu giúp tôi báo thù là tốt rồi...”

Diệp Thiếu Dương nghe cô một hơi nói xong, cảm xúc cũng tỉnh táo lại, cảm kích nhìn Trần Lộ: “Đa tạ cô nói cho tôi biết chân tướng, yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cô báo thù, hơn nữa để cô nhìn thấy.”

Nói xong lấy ra một tấm linh phù, nói: “Cô đi vào trước.”

Trần Lộ gật gật đầu, bay vào trong linh phù.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới quay đầu đối mặt Lâm Du, Lâm Du cũng thu liễm lại lệ khí, khôi phục nguyên trạng, trong mắt chảy ra nước mắt.

“Lý Hiếu Cường, cùng Dương Tư Linh, đều là bị cô lừa, chết ở dưới tay của Tử Nguyệt?”

“Nam không phải, hắn là bị Lương Đạo Sinh giết chết, vì không bị người ta phát hiện, còn diệt hồn phách của hắn, không phải ta!” Lâm Du giải thích cho bản thân.

“Cương thi là ngươi thả ra, hại chết không ít người.” Giọng Diệp Thiếu Dương lạnh đến mức làm người ta phát run, ngay cả Tạ Vũ Tình phía sau hắn cũng cảm thấy một tia hàn ý, hiểu một hồi đại chiến sắp tới, vội vàng lui ra phía sau vài bước.

Cô tin tưởng thực lực của Diệp Thiếu Dương, đơn đấu chưa từng thua bất cứ quỷ yêu nào, việc cô phải làm chính là bảo vệ tốt bản thân, không khiến hắn phân tâm.

“Không sai, là ta làm, ta làm như vậy, cũng là hợp tình hợp lý—— “

“Hợp tình hợp lý, là có thể lạm sát kẻ vô tội? Nếu dựa theo nói như vậy, Lương vu sư giết ngươi cũng là vì cứu người, ngươi có tư cách gì giết hắn?”

Lâm Du hừ lạnh một tiếng: “Người khác không có tư cách giết hắn, nhưng ta có, nếu là một đôi tình lữ kia tới tìm ta báo thù, ta cũng không thể nói gì!”

Diệp Thiếu Dương thở dài, chậm rãi nói: “Ngươi biết ta lúc ấy vì sao không muốn hợp tác với ngươi, bởi vì ngươi đã thành quỷ thủ, oán khí sâu nặng, một khi để ngươi báo thù, ta sợ ngươi sẽ mất đi khống chế, trở thành tai họa cho một khu, nhưng ta cân nhắc ngươi ôm nỗi hận đau khổ mà chết, muốn cho ngươi một cơ hội báo thù.

Làm như vậy, đã trái với đạo môn giới luật, hiện tại biết thì ra tất cả đều là ngươi phá rối, vậy không thể giữ ngươi lại nữa!” Nói xong lời cuối cùng, thanh âm lạnh đi, một tia sát khí trút ra.

Lâm Du cảm giác được sát khí, nhất thời lui vài bước, nói: “Ngươi không thể giết ta, ngươi giết ta, một mình làm sao đấu lại Lương vu sư cùng Tử Nguyệt, còn có cửu âm vu nhân kia!”

“Bản thiên sư từ trước tới nay không sợ yêu ma, không có ngươi, ta vẫn xử lý được bọn họ, ngươi cho rằng ta là vì hỗ trợ ngươi mới lưu lại ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.