Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 733: Chương 733: Chương 733: Âm mưu của Lâm Du 2




“Ngươi...” Lâm Du nghiến răng nói: “Ta quả thực không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta nếu muốn chạy, ngươi chưa chắc lưu được nhỉ, ta đi ra ngoài gây họa người đời, lạm sát kẻ vô tội, Diệp thiên sư, đến lúc đó ngươi hối hận không kịp!”

Diệp Thiếu Dương động thân mà đứng, nhìn cô, lẳng lặng phun ra bốn chữ: “Ngươi uy hiếp ta?”

Từ trên người hắn phát ra một loại khí thế, làm Lâm Du đột nhiên bắt đầu hoài nghi thực lực của mình, hoài nghi mình không có cách nào từ dưới tay hắn chạy thoát.

Diệp Thiếu Dương chậm rãi bước ra một bước, đưa tay chỉ vào cô, lạnh lùng nói: “Ngươi hiện tại chỉ cần bước một bước, ta liều mạng lưỡng bại câu thương, máu tươi năm bước, cũng nhất định sẽ đem ngươi lưu lại, không tin, ngươi có thể thử một lần!”

Nói xong, ‘Keng’ một tiếng rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, thanh quang bắn ra bốn phía, đem âm khí trong tầng lầu bức lui đến cách thân thể ba trượng.

Lâm Du vừa thấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, trong lòng càng thêm căng thẳng. Cô vốn tin tưởng, lấy tu vi của mình, cho dù là đối mặt Thất Tinh Long Tuyền Kiếm pháp khí cực mạnh của đạo môn như vậy, cũng hoàn toàn có thể đào tẩu, thật sự khiến cô cố kỵ, vẫn là Diệp Thiếu Dương.

Không biết vì sao, người này nói mấy câu đơn giản, một ánh mắt, nhất thời khiến cô cảm thấy không có một chút hy vọng, trong lòng giãy giụa một lát, cô từ bỏ, đột nhiên khom người quỳ xuống, khóc lên bi thương.

“Diệp thiên sư, van ngươi, xem ở trên phần ta chết thảm như vậy, thả ta một lối thoát, ta lấy trời để thề, chỉ cần giết Lương Đạo Sinh và Tử Nguyệt xong, tùy ý ngươi xử lý, tuyệt không nán lại ở nhân gian nửa khắc. Diệp thiên sư, xem ở trên phần ta lúc còn sống cũng là pháp sư, van ngươi...”

Lông mày Diệp Thiếu Dương âm thầm nhíu lại, nghĩ đến cô ta tuy đã lừa mình, cũng từng gián tiếp giết người, nhưng cực khổ cô ta gặp phải lại là thật, thù hận... Có thể khiến một người điên cuồng, cho dù là quỷ cũng không thể tránh được.

Không đợi hắn lên tiếng, Lâm Du hướng hắn vươn tay trái, chỗ lòng bàn tay một mảng lập lòe tỏa sáng bay ra, chậm rãi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương.

“Đây là hồn tinh của ta, ngươi là thu ta thành quỷ phó cũng tốt, hay là siêu độ cũng tốt, đến lúc này, mặc cho ngươi xử trí, ta quyết không oán thán.”

Diệp Thiếu Dương do dự một chút, lấy ra một tấm linh phù, hồn tinh lập tức dán lên, hóa thành hồn ấn.

Hắn không muốn thu Lâm Du thành quỷ phó, nhưng nhận lấy hồn tinh thì được, đến lúc đó cô ta chỉ cần có dị động, mình chỉ cần đem linh phù hủy diệt, hồn thể cô ta cũng sẽ lập tức tan thành mây khói.

Lâm Du thấy hắn lấy hồn tinh, lòng buông xuống, muốn dập đầu. Diệp Thiếu Dương vội vàng tránh đi, phất tay áo một cái: “Ta là thiên sư nhân gian, không nhận quỷ bái, ngươi đừng gia tăng nghiệp chướng cho ta.”

“Xin lỗi, nhất thời kích động đã quên.” Lâm Du đứng lên, lấy khởi thủ lễ của đệ tử Nga Mi sơn, hướng Diệp Thiếu Dương vái một cái.

“Diệp thiên sư, ta tiếp tục điều tra nghe ngóng tung tích Lương Đạo Sinh, một khi có kết quả, lập tức tới tìm ngươi!” Nói xong phi thân từ ngoài cửa sổ bay đi.

Diệp Thiếu Dương thở dài, xoay người hướng Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ cười: “Chị cảm thấy tôi làm như vậy, là đúng hay sai?”

“Là đúng, khen một câu, vẹn toàn đôi bên.”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Gặp ác quỷ mà không thu, tôi đã phạm vào một trong bảy quy định của đạo môn.”

Tạ Vũ Tình khẩn trương nói: “Sẽ có hậu quả gì?”

“Giảm âm đức, sau khi vào âm ty đối chứng, bài vị không thể vào từ đường tông môn.”

“Cái này...”

Diệp Thiếu Dương cười cười, thu hồi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, đi xuống lầu, thản nhiên nói: “Diệp Thiếu Dương tôi có bao giờ từng để ý môn quy giới luật, đó không phải tôi.”

Không để ý môn quy giới luật, không để ý sau khi chết vào từ đường hay không, không muốn xuống đất làm quan, không muốn lên trời thành tiên, chỉ cầu không thẹn với lương tâm, làm theo ý mình.

Tới phía trước cửa sổ cũ nát kia của lầu hai, Diệp Thiếu Dương đem Câu Hồn Tác treo trên cửa sổ, vừa muốn đỡ Tạ Vũ Tình đi xuống, đột nhiên phía sau vang lên một tiếng khóc yếu ớt: “Thiếu Dương ca...”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngẩn ra, quay đầu nhìn, lại là Dương Tư Linh, mặt đầy quỷ lệ, khóc thành lệ nhân.

Không ổn!

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô: “Cô... Đến đây lúc nào?”

“Lúc trước đã tới rồi, thấy anh đấu pháp, liền nấp ở một bên, sợ ảnh hưởng anh, mấy người đối thoại tôi đều nghe được rồi, Cường Tử anh ấy... Thật sự hồn phi phách tán rồi?”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, sau một lúc lâu thì thào phun ra một câu: “Xin lỗi, tôi không muốn lừa gạt cô...”

Dương Tư Linh lắc đầu: “Tôi rất cảm tạ anh, thật sự, tuyệt không trách anh, anh làm như vậy... Ngược lại rất có tình vị, anh không giống với những pháp sư kia.”

Diệp Thiếu Dương khoát tay: “Đừng khen tôi, tôi đã xấu hổ không biết chui vào đâu rồi.”

Lừa dối quỷ thần, lại phạm một giới luật...

Dương Tư Linh đi đến trước mặt hắn, cứng rắn nói: “Tôi không trách anh, tôi chỉ là cảm thấy bi thương cho Cường Tử...”

Nói xong ôm mặt khóc rống lên.

Tạ Vũ Tình tiến lên muốn vỗ vỗ bả vai của cô an ủi, kết quả xuyên qua thân thể của cô, bất đắc dĩ đành phải đứng ở trước mặt cô, nói một ít Lý Hiếu Cường vì nước hy sinh thân mình rơi đầu rải máu nóng… những lời nói an ủi, cô cũng không muốn nói những điều này, nhưng thân là nữ hán tử, cô chưa bao giờ biết an ủi người khác là thế nào cả.

Dương Tư Linh cuối cùng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương ca, tro cốt Cường Tử còn chưa hạ táng, chuyện này còn nhờ anh hỗ trợ.”

“Được, bây giờ đi làm, cô đi theo tôi đi.”

Dương Tư Linh chui vào trên một tấm linh phù ở đai lưng hắn.

Diệp Thiếu Dương dẫn Tạ Vũ Tình xuống lầu, ra khỏi cổng trường, bảo Tạ Vũ Tình lái xe, tới nhà tang lễ.

“Thì ra tất cả cái này đều là Lâm Du chế tạo ra, tâm cơ của cô ta cũng thật sự là sâu mà.” Tạ Vũ Tình vừa lái xe, vừa phát biểu cảm thán: “May mắn cậu pháp lực mạnh, chưa bị Tử Nguyệt làm hại, bằng không cũng cùng...” Đột nhiên nghĩ đến Dương Tư Linh ngay tại trên người hắn, sợ là có thể nghe được, chưa nói tên của cô.

“Nhưng Lâm Du vẫn đã thành công, rốt cuộc để cô ấy đợi được cậu, có thể báo thù cho cô ấy.”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Lão già Thái quốc kia thiệt tình khó đối phó, lại thêm Tử Nguyệt, đánh không đánh còn là một chuyện, chị đừng thấy tôi lúc trước nói kiên cường, trong lòng tôi cũng không tự tin.”

Tạ Vũ Tình nói: “Tử Nguyệt có phải lợi hại hơn Lâm Du hay không?”

“Nói nhảm, Lâm Du nếu đánh thắng Tử Nguyệt, còn tìm tôi làm gì?”

“Vậy cậu còn có Tứ Bảo cùng lão Quách hỗ trợ mà. Được rồi, lão Quách không tính, còn có một Tứ Bảo.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Một mình Tứ Bảo không được, tôi còn phải tìm một trợ thủ, tôi đã liên hệ với cô ấy, muộn nhất mai kia có thể đến.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày: “Cậu nói ai?”

“Nhuế Lãnh Ngọc, pháp lực cô ấy so với Tứ Bảo mạnh hơn nhiều.” Nghĩ đến lập tức sẽ gặp được Nhuế Lãnh Ngọc, trong lòng Diệp Thiếu Dương hiện lên một tia cảm xúc kỳ quái, nói không rõ là cái gì.

Tạ Vũ Tình ý vị sâu xa “Ồ” một tiếng: “Hai người bọn cậu trái lại cũng môn đăng hộ đối.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô một cái, không biết đáp lời như thế nào.

“Không cần khó xử, cậu làm chính sự tôi không quấy rầy.” Một tay Tạ Vũ Tình rời khỏi tay lái, đem một con ruồi bám vào trên cửa kính đập chết, vươn cho hắn xem: “Thứ thuộc về tôi, vĩnh viễn đều trốn không thoát lòng bàn tay của tôi.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, lời này nghe sao mà giống như uy hiếp vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.