Tới nhà tang lễ, sau khi nghe ngóng mới biết được, tro cốt Lý Hiếu Cường quả thực chưa hạ táng, vốn những người bạn học kia là có ý tưởng an táng cho hắn, nhưng về sau, sau khi nghe ngóng đất chôn quá đắt, đành phải thôi, nói là gởi lại trước, chờ sau khi mọi người đều đi làm kiếm được tiền, ước hẹn lại cùng nhau góp tiền đến mua đất nghĩa địa công cộng cho hắn.
Đối với lời nói những người bạn học kia để lại, Diệp Thiếu Dương không chút nghi ngờ, sinh viên quả thật không có tiền, bảo bọn họ góp mấy vạn tệ rất khó xử, có thể có lòng tương lai xử lý sau, đã là rất quý rồi.
Dù sao hiện tại nghĩa địa công cộng đắt như vậy, dựa theo mét vuông để tính mà nói, so với nhà cho người ở còn đắt hơn, không có tiền thật sự chết không có chỗ chôn, đáng tiếc đáng than thở.
Diệp Thiếu Dương không chút tiếc bỏ hơn ba vạn tệ, ở trong nghĩa địa công cộng nhà tang lễ mở chọn một miếng đất, nhân viên công tác vốn cực lực đẩy mạnh tiêu thụ chỗ đắt hơn, công bố là phong thuỷ bảo địa, Diệp Thiếu Dương cười trừ.
Thứ nhất Lý Hiếu Cường không có hậu nhân, phong thuỷ tốt nữa cũng vô dụng, thứ hai nói về phong thuỷ, tuy là kỹ năng hắn yếu nhất, cũng mạnh hơn đại sư bình thường mười con phố, địa phương trừ lão Quách cùng Tứ Bảo, không có ai có tư cách nói về phong thuỷ với hắn.
An táng xong Lý Hiếu Cường, hai người bọn Diệp Thiếu Dương ở phụ cận tùy tiện ăn chút, gặp đúng lúc Chu Tĩnh Như gọi điện thoại tới, nói cho hắn, mình và lão Quách đã về Thạch Thành, Tiểu Mã và Vương Bình không biết tung tích, chỉ có Tứ Bảo còn ở khách sạn chờ hắn.
Cô đã đánh tiếng với quản lí khách sạn, mặc kệ bọn họ ở mấy ngày cũng được, đến lúc đó giao thẻ phòng, khách sạn sẽ thanh toán với cô.
Đối mặt Chu Tĩnh Như hỏi ngắn hỏi dài, Diệp Thiếu Dương ôn hòa lần lượt đáp lại, cúp điện thoại, lại gọi số Tiểu Mã, kết quả tắt máy, nhịn không được lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ thằng cha này có thể là cảm thấy không có mặt mũi gặp mình, trốn đi, để tự cậu ta cân nhắc một chút cũng tốt, dù sao bây giờ cũng không dùng đến cậu ta, chờ làm xong việc lại tìm cậu ta hảo hảo tâm sự.
Dù sao cũng là huynh đệ một hồi, đừng nói Vương Bình là hợp tình hợp lý, cho dù là cố ý hại mình, cũng không quan hệ với Tiểu Mã.
“Tôi muốn dẫn Tứ Bảo lên núi xem phong thuỷ, xác định cổ mộ một chút, chị tính thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi Tạ Vũ Tình.
“Chị không đi nữa, chị phải trở về đưa tin, đem sự tình báo cáo một phen, thuận tiện cũng vận dụng lực lượng của chúng ta, tìm kiếm vu sư kia, tìm được mà nói, chúng ta có thể đem hắn bắt lại, cũng đỡ cho cậu động thủ.”
“Cái này trái lại không cần, hơn nữa mấy người chưa chắc tìm được hắn, nhưng chị báo cáo một chút là chuyện tốt, nhỡ đâu đến lúc đó tôi giết hắn, lại bị khống cáo tội mưu sát thì phiền toái.”
Tạ Vũ Tình gật gật đầu: “Cậu tự cẩn thận đi, nếu tìm được vu sư, nhớ rõ nói cho chị biết, chị muốn đi cùng với cậu!”
Diệp Thiếu Dương cười cười: “Yên tâm đi, không thể thiếu chị.”
Tạ Vũ Tình khởi động ô tô, muốn hạ cửa sổ xe, hướng hắn nói một câu: “Ngày mai gặp nữ pháp sư kia, thay chị hỏi rõ, hơn nữa phiền cô ấy chiếu cố cậu cho tốt.”
“Nhất định.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.
Tạ Vũ Tình hướng hắn vươn vươn ngón tay lúc trước dí chết ruồi bọ, như thị uy nhướng nhướng mày, lái xe rời đi.
Nhìn ô tô càng lúc càng xa, Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.
Gọi xe taxi trở lại khách sạn, Diệp Thiếu Dương tìm được Tứ Bảo, đem sự tình nói ra, Tứ Bảo rất kích động, lập tức yêu cầu hắn cùng lên núi xem một chút.
Vì thế Diệp Thiếu Dương nghỉ ngơi một chút, lên cùng với đến trên Long sơn phía sau vệ sinh học viện.
Một đường lên núi, lại vòng quanh con đường u linh đi một lần, hai người tới đỉnh núi, ngồi ở trên một tảng đá, ở cao hướng xuống dưới nhìn thế núi.
Tứ Bảo lấy ra một vật bộ dáng bàn tính, khác nhau là hình dạng là hình tròn, vòng quanh một vòng có rất nhiều gậy gỗ, bên trên xâu chuỗi vài đồng tiền.
“Cậu đây là đồ chơi gì.” Diệp Thiếu Dương lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, phi thường tò mò.
“Tinh la bàn, dựa theo phương vị 12 cung hoàng đạo bày ra, giống với cái la bàn âm dương kia của cậu, có rất nhiều công năng.”
Diệp Thiếu Dương khinh thường hừ một tiếng: “La bàn âm dương này của tôi là tứ tượng ngũ hành cửu cung bát quái hai mươi tám tinh tú, tổng cộng năm cái tinh bàn, sử dụng so với máy tính còn tinh vi hơn, thứ đồ hư kia của cậu có thể so sánh!”
Tứ Bảo “Xì” một tiếng: “Cậu xem nhẹ Phật gia chúng tôi có phải hay không? Tôi đây là hoàng đạo 12 cung làm thể, Bàn Nhược ** bát bộ Thiên Long làm tượng, kém hơn đồ chơi đạo gia của cậu?”
“Được rồi được rồi, cậu mau tính, tính không tốt tôi đến tính.”
Tứ Bảo không để ý tới hắn kỳ thị, đem tinh la bàn gõ vang bốp bốp giống bàn tính, trong miệng lẩm bẩm, một lát sau dừng lại, nhìn bản đồ tinh lý thành hình, lại đứng dậy nhìn nhìn bốn phía, gật gật đầu nói: “Nơi này có mộ lớn, nhưng chôn không phải hoàng tộc.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Vì sao thấy được?”
“Đây không phải long mạch, mà là nơi kỳ lân đặt chân, bát hoang lục hồng, dọc dốc qua rừng —— “
Vừa mới nói cái mở đầu, đã bị Diệp Thiếu Dương ngắt lời: “Đừng nói mấy thứ này với tôi, tôi nghe đau đầu, nói thẳng kết quả!”
Tứ Bảo phẫn nộ nhún vai, nói: “Đây là phong thuỷ bảo địa không sai, nhưng binh đao chi khí rất nặng, bình thường nơi như vậy chôn đều là vương hầu tương tướng, chủ yếu là tướng quân, nếu là quan văn, cũng là nho tướng!”
“Tướng quân...” Diệp Thiếu Dương nhíu mày: “Cũng không sai biệt lắm, bằng không làm sao nhiều đồng giáp thi như vậy? Nhưng... Tướng quân sau khi chết, bồi táng bình thường không nhiều nhỉ, vì sao phía dưới tất cả đều là đồng giáp thi?”
Tứ Bảo nói: “Vậy phải xem tướng quân cấp bậc nào, tỷ như sát thần Bạch Khởi, nghe nói sau khi chết bồi táng năm trăm người.”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái: “Cậu đừng làm tôi sợ, Bạch Khởi là quỷ khấu, hắn nếu chôn ở đây, cho dù đến năm mươi đại vu sư cũng không nhốt được hắn.”
“Tôi chưa nói Bạch Khởi, tôi hoài nghi là tình huống đặc thù nào đó, cụ thể chỉ có trộm mộ... Phi phi, đến phía dưới xem chút mới biết được. Nhưng, tôi nghe nói, vùng này chính là nơi Kiến Văn đế ẩn cư!”
“Chu Duẫn Văn? Hắn ngược lại quả thực chưa vào âm ty...”
Từ xưa đến nay hoàng đế danh thần, có một số lúc còn sống có công đức lớn, như Văn Cảnh thời Hán, Gia Cát Lượng, Nhạc Phi, Dương Liễn, có đương thời kiêu hùng, như Sở bá vương, Ngụy Văn Đế, Minh thái tổ vân vân, những người này không phải thành chính thần thì là âm thần, Quan nhị gia thậm chí còn đã phong đế vị, là Quan thánh đế quân.
Kiến Văn đế Chu Duẫn Văn ở trong lịch sử cũng có tên có họ, lại mãi chưa thấy tung tích, trở thành một vụ án lớn chưa giải quyết của âm ty.
“Nhưng, Kiến Văn đế là chạy nạn mà đến, cũng không mang theo đao binh, sao có thể chôn ở loại địa phương này, còn tìm người bồi táng, cái này khả năng không lớn.” Diệp Thiếu Dương nói ra hoài nghi.
Tứ Bảo cũng nói: “Ừm, quả thật khả năng không lớn, nhưng tôi vẫn cảm thấy, thi vương phía dưới, quá nửa có liên quan với Kiến Văn đế, bằng không cũng quá khéo rồi, dù sao hắn từng nán lại nơi đây.”
Chưa đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, hắn tiếp tục nói: “Dưới chỗ này đã có mộ lớn, tôi đi phụ cận hỏi thăm một chút, nói không chừng có thể nhặt được thiệt lậu.”
“Lưỡi lậu? Cái gì vậy?”
Tứ Bảo xấu hổ gãi gãi đầu: “Thuật ngữ chuyên nghiệp trộm mộ, ý tứ chính là thăm dò được lai lịch cổ mộ.”
“Móa, tôi mỗi ngày nói cậu là trộm mộ tặc, thực không bôi nhọ cậu mà, là sự thật!”