Tứ Bảo cười hắc hắc: “Trộm mộ tặc không dám nhận, dù sao mạc kim đổ đấu là biết một chút, chờ chúng ta thực sự xuống mộ, tôi bộc lộ tài năng cho cậu xem.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, hai người ngồi ở trên tảng đá, hứng gió núi, tán gẫu.
Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi còn chưa kịp hỏi cậu, cậu làm sao đột nhiên quy y xuất gia?”
Tứ Bảo cười nói: “Tôi nói là khổ vì tình cậu tin hay không?”
“Không tin, nếu khổ vì tình nên xuất gia, vậy nên xuống tóc nhất là tôi.”
Tứ Bảo cười ha ha, một lát sau thu liễm lại nụ cười, chậm rãi nói: “An Tĩnh Phong thiền sư chết, đối với tôi xúc động rất lớn, cụ thể tôi cũng nói không rõ được, có thể là Phật duyên đến, cho nên liền xuất gia.”
“Vậy cậu còn uống rượu ăn thịt? Tuyệt đối đừng nói những lời kiểu như ‘Rượu thịt trôi qua ruột’.”
“Ha ha, nói thật vậy... Thịt ăn ngon, rượu dễ uống, giới không được, chỉ có thể từ từ giới.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, trò này còn mang từ từ giới, cũng không phải giới yên.
Tứ Bảo hướng con đường u linh dưới núi bĩu môi: “Khi nào thì chơi nữ quỷ kia?”
“Chờ Lãnh Ngọc tới đây.” Diệp Thiếu Dương đem chuyện Nhuế Lãnh Ngọc sắp tới nói một lần.
Tứ Bảo nghe xong, ý vị sâu xa cười lên: “Cô nương đó tróc quỷ hàng yêu là hảo thủ, chỉ sợ sau khi cô ấy đến đây, lại rối hết cả lên.”
“Rối? Sao có thể rối?” Diệp Thiếu Dương không hiểu hắn đang nói cái gì.
“Ba nữ nhân diễn một vở, ai hát nhân vật chính?”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên hiểu ra, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Cậu là hòa thượng, cứ chú ý cái này mãi làm gì?”
“Được rồi, dù sao là việc của bản thân cậu.”
Diệp Thiếu Dương không muốn tán gẫu đề tài này, kéo Tứ Bảo xuống núi, dọc đường nói tình huống mình cùng Trần Lộ giao tiếp, tới trên một tảng đá trên đường u linh, ở cao nhìn xuống dưới, tìm được vị trí Tử Nguyệt ẩn thân.
“Cậu xác định là cái này?” Tứ Bảo nhìn phương hướng tay hắn chỉ, nói.
“Xác định, bên cạnh nơi đây có một khối nham thạch, tôi lúc ấy đo lường tính toán vị trí, ngay tại trong vòng năm mét vuông phạm vi nơi này.”
Hai người cẩn thận quan sát một phen, rời khỏi nơi đây, đi mãi xuống đến dưới núi, tìm khách sạn nhỏ, ngồi ghế lô.
Tứ Bảo bắt chéo chân ngồi xuống ghế, cầm thực đơn gọi món ăn: “Cho một lẩu thịt bò, một nằm chân giò nướng, giò phải nướng mềm một chút, như vậy mỡ mới có thể chảy ra, béo mà không ngấy, dễ ăn.”
Tứ Bảo nhìn phối đồ trên thực đơn, nhịn không được liếm liếm môi, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy nhân viên phục vụ sắc mặt quái dị nhìn mình.
“Ặc... Làm sao, chưa từng thấy hòa thượng ăn thịt?”
Nhân viên phục vụ lắc đầu: “Thực sự chưa từng thấy.”
Tứ Bảo ha ha cười: “Hòa thượng ta là tu tâm không tu khẩu, không đồ mặn không ăn cơm.”
Nhân viên phục vụ cảm giác đụng phải yêu tăng, vội vàng rời khỏi.
“Cậu cũng thu liễm chút.” Diệp Thiếu Dương oán giận nói, ở cùng hòa thượng rượu thịt này, ngay cả chính mình nhân phẩm cũng sắp bị người ta hoài nghi rồi.
Sau khi đồ ăn được đưa lên, Tứ Bảo lại gọi bia, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nghiên cứu như thế nào đem chân thân Tử Nguyệt bức ra.
“Tôi cho rằng, nên lợi dụng ưu thế Tử Nguyệt không thể rời khỏi con đường u linh, bày sẵn trận trước, chờ sau khi bức ra Tử Nguyệt, kích hoạt trận pháp, dùng lực lượng trận pháp để chơi cô ta!”
Tứ Bảo ăn một miếng thịt giò, miệng đầy mỡ, phối hợp cái đầu trọc lóc cùng áo cà sa trên người, trường hợp quả thực thê thảm không nỡ nhìn.
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, không đành lòng nhìn nữa.
“Cho nên, hai người chúng ta có thể kết phường làm một trận pháp thuỷ bộ liên hợp, đến lúc đó cùng nhau kích phát, tôi cũng không tin không chơi chết cô ta!”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng: “Cậu nghĩ thực đơn giản, cậu đi u linh trên đường bày trận, Tử Nguyệt sẽ ở một bên đứng nhìn? Còn không trực tiếp diệt cậu, nếu như đi bên cạnh con đường u linh bày trận, cậu cho dù đem thần Phật đầy trời mời đến, người ta không ra, cậu lại có thể làm gì được người ta?”
Tứ Bảo sờ sờ cái đầu trọc lóc: “Bằng không chúng ta nghĩ cách phá hư đại trận con đường u linh? Sau đó lại đấu phép với cô ta?”
“Cậu nghĩ cũng không cần nghĩ! Trận pháp đó là dùng để áp chế cổ mộ phía dưới, đem đại trận phá hỏng, năng lực của Tử Nguyệt là yếu bớt, đồng giáp thi vương có thể đi ra!”
“Móa, nói như vậy, chỉ có thể Bá Vương ngạnh thượng cung?”
Diệp Thiếu Dương lườm hắn một cái: “Chuyện đấu pháp, sao cậu dùng từ nghe đều hạ lưu như vậy, như cái gì đó.”
“Hắc hắc, cậu có thể nghe hiểu không phải là được rồi sao.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen nói: “Bây giờ vấn đề là, đối thủ không chỉ một mình Tử Nguyệt, bằng không lấy hai chúng ta cộng thêm Lãnh Ngọc, tuyệt đối có thể diệt cô ta, vấn đề là Lương vu sư kia, khẳng định sẽ đến tống tiền, chúng ta giải quyết hắn cùng con vu nhân trước, sau đó lại đi đấu Tử Nguyệt, dù sao Tử Nguyệt ở đó cũng không đi được.”
Tứ Bảo nói: “Cậu có thể nghĩ đến một điểm này, lão già Thái quốc kia khẳng định cũng nghĩ đến, tôi nếu là hắn ta thì trốn đi, cho cậu vĩnh viễn cũng không tìm được, cậu còn có thể một mực để Tử Nguyệt ở đó mặc kệ?”
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Tôi cũng lo lắng một điểm này, Vũ Tình trước mắt đang tìm hắn, Lâm Du cũng đang tìm, nếu một đoạn thời gian không tìm thấy... Đến lúc đó nói sau.”
Cơm nước xong hai người cùng nhau trở lại khách sạn, đều trở về phòng.
Diệp Thiếu Dương muốn tắm rửa trước một cái, cởi áo, đột nhiên nhớ tới trong gian phòng đó nhìn như chỉ có một mình mình, thực tế không chỉ vậy, vội vàng đem đai lưng cởi xuống trước, ném lên giường, bản thân mặc quần vào phòng tắm, tắm rửa xong mặc đồ tắm đi ra. Vừa vào phòng ngủ, hai mỹ nữ ngồi ngay ngắn ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn mình.
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa quỳ, đã biết sẽ là như thế này! May mà mình hấp thụ giáo huấn ngày hôm qua, tốt xấu trên người còn mặc áo choàng tắm.
“Ặc...” Diệp Thiếu Dương gãi cái đầu, phân biệt nhìn nhìn Trần Lộ cùng Dương Tư Linh: “À thì... Thôi, tôi vẫn là đổi bộ quần áo đi.”
“Diệp sư đệ, không cần, không cần câu nệ tiểu tiết với chúng tôi.” Trần Lộ vẻ mặt thành khẩn nói: “Chúng tôi chỉ là đi ra hít thở không khí, lập tức đi trở về.”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, lúc này nếu là có người xông vào vậy thì ý tứ rồi, chỗ mình không chỉ có mỹ nữ, còn có hai...
Hai vị nữ quỷ thấy hắn đứng cũng không được ngồi cũng không xong, hiểu là bởi mình ở đây, chúc ngủ ngon, đều tự trở lại trong linh phù của mình.
Diệp Thiếu Dương cạn lời, lắc lắc đầu, áo ngủ cũng không cởi, lên giường đi nằm, lật xem hai thiên văn tự nọ mình thông qua Lạc Thư thôi diễn ra, vừa nhìn một hồi, bỗng nhiên một làn gió âm từ cửa sổ thổi vào, chuông kinh hồn bày ở trên tủ đầu giường vang lên “keng keng keng”.
Lệ quỷ đột kích? Hơn nửa đêm quỷ dám to gan lớn mật xông vào trong phòng mình như vậy, thật đúng là không nhiều.
Diệp Thiếu Dương từ trên giường đứng dậy, đem đai lưng nắm ở trong tay.
Đột nhiên, từ trong làn gió âm này, hắn cảm giác được một khí tức thánh linh trang nghiêm, mà không có một tia oán khí, chẳng lẽ âm ty có người đến?
Đang lúc mê mang, đèn trong phòng đột nhiên tắt.
Một bóng người xuyên tường mà ra, trong tay cầm theo một cái đèn lồng mặt quỷ, trong đèn lồng phát ra ánh sáng xanh lục.
Lại nhìn về phía trên thân người đó, mặc một cái đại mãng bào đỏ thẫm, đầu đội nón tạo, nhìn qua là trang phục quan văn trong âm phủ, trêu quan bào thêu chim bay, chính là chức vị công tào, ở nhân gian cũng tương đương với cán bộ cấp ban, nhưng lớn nhỏ cũng là nhân viên công vụ.