Công tào này là nam tử, nhìn bề ngoài cũng chỉ ngoài hai mươi, hướng về phía Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười.
Người quen? Nhìn là có chút quen mặt, nhưng nhất thời không nghĩ ra từng gặp ở nơi nào.
Diệp Thiếu Dương hướng hắn chắp tay, chưa đợi mở miệng, công tào đó làm một việc khiến hắn trợn mắt há hốc mồm: đem đèn lồng đặt ở một bên, quỳ xuống đất, đối mặt Diệp Thiếu Dương cúi đầu lạy.
Đây là làm gì!
Diệp Thiếu Dương bị dọa nhảy dựng, vội vàng lui đến một bên, xua tay nói: “Đừng làm như vậy, ta không có chức vụ trong người, ngươi đừng tổn thọ ta!”
“Diệp thiên sư, ngươi gánh vác được.”
“Không phải, ngươi rốt cuộc là ai, đột nhiên đến lạy ta, ta có chút khẩn trương, ngươi đứng dậy trước!”
Công tào thấy hắn kiên quyết không nhận bái lạy, đành phải đứng dậy, vái dài chấm đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Tiểu là Lý Hiếu Cường, vừa phong âm quan, cảm tạ Diệp thiên sư xử lý hậu sự cho ta, trước khi nhận chức đặc biệt đến nói lời cảm tạ!”
Diệp Thiếu Dương bị dọa thiếu chút nữa nhảy lên, nhìn kỹ, không phải là Lý Hiếu Cường sao, đổi bộ quần áo, hơn nữa quỷ đèn lồng ánh sáng khá tối, nhất thời thế mà lại không nhận ra.
“Lý Hiếu Cường, sao có khả năng, anh không phải hồn phi phách tán rồi sao!”
“Vốn là thế, nhưng sau khi tôi chết, gặp đúng lúc Triệu tướng quân đi dạo qua, thấy trong tinh phách của tôi có linh quang chính khí, biết là quỷ chết vì việc chính nghĩa, dùng tiên pháp đem tôi thu hồn, đến âm ty dùng nước suối sinh cơ tẩm bổ, tôi ngày trước mới hồn phách phục hồi như cũ.
Triệu tướng quân điều tra cuộc đời của tôi, biết được tôi là tuẫn đạo mà chết, bởi vậy tiến cử tôi tấn phong công tào, đưa đi Oan Tình ti cống hiến... Được biết Diệp thiên sư thu liễm thi cốt, đặc biệt đến nói lời cảm tạ!”
Tinh phách sống lại, ở nhân gian tuyệt đối không có, cũng chỉ có Triệu Huyền Đàn tướng quân một trong âm ty tứ đại nguyên soái có bực này **, lập tức cũng cảm thấy cao hứng vì cơ duyên bậc này của hắn.
Diệp Thiếu Dương vừa định nói hai câu chúc mừng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khoát tay áo: “Đợi chút, anh vừa nói... Oan Tình ti?”
Lý Hiếu Cường gật gật đầu: “Nghe nói Oan Tình ti chính phó đề hạt sứ, Thanh Bạch nhị thần huynh muội, đều là yêu phó của Diệp thiên sư, tương lai chúng ta đã là người một nhà, mong rằng Diệp thiên sư dẫn dắt.”
Diệp Thiếu Dương đột nhiên giật mình. Lý Hiếu Cường là tuẫn đạo mà chết, theo lý mà nói đặc biệt phong quan cũng là bình thường, nhưng vì sao phải đưa tới dưới trướng Tiểu Thanh Tiểu Bạch làm quan? Làm sao lại khéo như vậy?
“Cường Tử!” Một thanh âm run rẩy vang lên ở sau người.
Dương Tư Linh lấy ra linh phù, tung về phía trong lòng Lý Hiếu Cường, hai người đều là quỷ thể, là thực chất với nhau, có thể ôm nhau như con người.
Hai người lúc này như không có ai ở bên cạnh mà ôm nhau.
“Thật không ngờ, anh còn sống, thật tốt...” Dương Tư Linh ôm chặt Lý Hiếu Cường, vui quá mà khóc, quỷ lệ giàn giụa.
Ôn tồn một hồi lâu, hai người mới tỉnh táo lại, đối mặt Lý Hiếu Cường dò hỏi, Dương Tư Linh nói qua về tình huống Diệp Thiếu Dương đem mình cứu ra, Lý Hiếu Cường nghe xong kích động không thôi, lập tức kéo cô cùng nhau quỳ lạy Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không tránh được, vì làm tâm lý bọn họ cân bằng một chút, đành phải nhận bọn họ bái lễ, trong lòng cũng cảm thấy rất vui vẻ vì bọn họ gặp lại.
Sau khi hai người đứng dậy, Lý Hiếu Cường sờ mặt Dương Tư Linh, chăm chú nhìn một lát, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, có chút xấu hổ mở miệng.
“Diệp thiên sư, hạ quan có một chuyện muốn nhờ...”
“Nói tiếng người, anh lúc này còn chưa nhận chức đâu, đã bắt đầu giọng điệu nhà quan rồi, cái gì hạ quan thượng quan.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, khoát tay áo nói: “Tôi biết anh muốn làm gì, để Dương Tư Linh theo anh cùng nhau đi xuống, lại tiến cử chức vụ cho cô ấy, mấy người ở bên nhau dài lâu?”
Dương Tư Linh mặt đỏ ửng, mỉm cười nói: “Em không cần chức vụ gì, chỉ cần Thôi phán quan chỗ đó có thể miễn đi luân hồi, cho dù là làm quỷ dịch cũng được, chỉ cần có thể ở lại quỷ phủ lâu dài...”
Diệp Thiếu Dương còn chưa mở miệng, Lý Hiếu Cường sốt ruột nói: “Nếu như vậy không dễ xử lý, hạ quan... Bản nhân có một kế, hai vị yêu phó của ngài là đề hạt sứ tôn quý, chỉ cần bọn họ lên tiếng, đòi Tư Linh, chỉ cần không phải chức vụ gì lớn, Thôi Phủ Quân hẳn là thả người, hơn nữa tôi nghe nói, Thôi Phủ Quân và Tiêu đại quan nhân, cùng Diệp thiên sư cũng có chút quan hệ cá nhân...”
“Tôi đi. Anh nói thực, anh có phải điều đã điều tra rõ, chuyên môn tìm đến hay không?”
Lý Hiếu Cường vội vàng xua tay: “Thực sự không phải, tôi đã mở đại thiên thính, nhưng đối với phạm vi ác linh không gian, thần thức cũng không thể tiến vào, trước đó chưa cảm giác được cô ấy, chỉ cho rằng cô ấy hồn phi phách tán giống như tôi, cầu Diệp thiên sư thành toàn...”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười: “Các người thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Hai người vừa nghe lời này, lập tức đều khẩn trương hẳn lên, sợ hắn không đồng ý, dù sao làm như vậy làm trái với âm luật, mà hắn, đã giúp bọn họ quá nhiều.
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người bọn họ, ánh mắt dừng ở trên mặt Dương Tư Linh, cười cười: “Hảo hảo ở cùng nhau, hắn nếu bắt nạt cô, nhất định phải đến nói cho tôi biết.”
Hai người lập tức mặt mày hớn hở, kích động lại muốn quỳ xuống.
“Ài ài ài, đừng quỳ nữa.” Diệp Thiếu Dương tiến lên nâng hai người.
Lý Hiếu Cường lau nước mắt, nghiến răng nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Diệp thiên sư, từ sau này tôi chính là người của anh, có chỗ nào dùng tới, máu chảy đầu rơi!”
“Anh không phải người của tôi, anh là người của cô ấy.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ Dương Tư Linh: “Cô đi theo anh ta rồi, không muốn báo thù nữa?”
Dương Tư Linh lắc đầu: “Có thể cùng Cường Tử làm một đôi vợ chồng quỷ giới, trong lòng tôi không có thù hận nữa, nhưng tôi từng đáp ứng giúp anh đối phó Lương vu sư, chờ sau khi sự tình kết thúc, tôi lại đi xuống tìm anh ấy!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng xua tay, tỏ vẻ không cần, nhưng cô kiên trì, cuối cùng Diệp Thiếu Dương không có cách nào cả, đành phải lừa cô, nói mình đi điều tra trước, chờ lúc đấu pháp lại gọi bọn họ đi lên, Dương Tư Linh lúc này mới miễn cưỡng đồng ý.
Lúc này bên ngoài đột nhiên đất bằng dậy tiếng sấm, nhưng chưa có tia chớp.
“Diệp thiên sư, đã đến giờ, tôi phải đi xuống nhậm chức rồi, tạm biệt ở đây, đến lúc đó anh nhưng nhất định phải nói cho tôi biết, vợ chồng bọn tôi cùng tiến lên giúp anh!”
“Được rồi, đi đi.”
Lý Hiếu Cường lại vái, lúc này mới kéo Dương Tư Linh bay đi.
Dương Tư Linh có chút chần chờ quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, hoặc là nói nữ nhân tinh tế, nữ quỷ cũng vậy, nói với Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, anh muốn cho tín vật hoặc bằng chứng nào đó hay không, tôi dễ ăn nói với hai vị đề hạt sứ kia, bằng không sợ bọn họ khó nói chuyện...”
“Nói cái gì? Anh cứ nói anh là người của tôi... Phi phi, người mà tôi đề cử, bảo bọn họ an bài, không được đem vị trí nhường ra cũng được, tôi tìm hai gia hỏa này làm việc, còn cần bằng chứng?”
Dương Tư Linh bật cười, âm phủ đề hạt sứ, bị hắn nói thành “Hai tiểu gia hỏa”, lời này cũng chỉ có thân là chủ nhân bọn họ Diệp Thiếu Dương dám nói.
Hai người một lần nữa bái biệt, xách đèn lồng quỷ, từ cửa sổ bay ra.
Diệp Thiếu Dương tới bên cửa sổ, nhìn bọn họ bay xa. Dương Tư Linh còn quay đầu, ý vị sâu xa hướng hắn cười cười.
Nhìn bóng hình bọn họ nhẹ nhàng bay đi, Diệp Thiếu Dương nghĩ tới năm đó mình thả chạy tà linh ngàn năm Tần Phong, cùng em gái Tiểu Mã từng thầm mến đi, không khác lắm với cảnh này.
Mặc kệ ở nhân gian hay là quỷ giới, bạc đầu giai lão, vĩnh viễn đều là sinh linh yêu đương cùng theo đuổi.
Chính là có loại yêu đương cùng theo đuổi này tồn tại, sinh linh mới có ý nghĩa tồn tại nhỉ?