Diệp Thiếu Dương mang Nhuế Lãnh Ngọc trở lại khách sạn, gặp mặt Tứ Bảo, ba người cùng nhau thương lượng cụ thể kế hoạch.
Xông vào khẳng định là không được, không nói đến nhà Ngô Nhạc Ý nhất định có không ít bảo vệ, cho dù chỉ một mình lão, tự tiện xông vào trong nhà lão, sau chuyện lão cắn ngược lại một cái, tố cáo bọn họ vào nhà cướp bóc trộm cắp vân vân, lại vận dụng quan hệ gây chút áp lực, phiền toái rất lớn, hơn nữa trước đó Diệp Thiếu Dương từng hỏi, lão già này gần như không ra khỏi cửa, cho dù ra khỏi cửa cũng có không ít bảo vệ cùng đi, đều không có cơ hội xuống tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là Diệp Thiếu Dương ra tay, thi triển Mao Sơn Câu Hồn Lệnh, câu sống hồn phách của lão.
“Tôi rất buồn bực, anh vì sao lúc trước không dùng Câu Hồn Lệnh với lão?” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Từng nghĩ, vốn tính nếu hai ngày tới không tìm thấy Lương Đạo Sinh, tôi lại làm như vậy.” Diệp Thiếu Dương nói: “Hơn nữa trước đó bên cạnh tôi không có trợ thủ, cô chưa tới, Tứ Bảo cũng chưa tới, nhỡ đâu quá mức chọc giận lão, tôi sợ ngược lại không ổn.”&“Bây giờ có thể rồi. Anh có thể kiếm được ngày sinh của Ngô Nhạc Ý chứ.”
Cái này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói thật ra không khó, lập tức gọi điện thoại cho Tạ Vũ Tình, nói ra yêu cầu, Tạ Vũ Tình rất tò mò hắn muốn làm gì, Diệp Thiếu Dương nói ra ngọn nguồn, Tạ Vũ Tình trầm ngâm một chút, nhắc nhở hắn chú ý an toàn, vài phút sau, đem ngày sinh của Ngô Nhạc Ý gửi đến.
Chỉ cụ thể đến ngày tháng năm, không có canh giờ, chỉ có thể xem như sinh nhật lục tự, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói đã là đủ rồi. Thương lượng với hai người một phen, vì phòng vạn nhất, mang theo đủ pháp khí, đi ra ngoài gọi xe taxi, tới phụ cận biệt thự của Ngô Nhạc Ý, sớm xuống xe ở một đầu đường.
Chỉ có sinh nhật lục tự, phải cùng đối tượng câu hồn bảo trì ở trong vòng phạm vi năm dặm mới có thể thi triển.
“Phải tìm chỗ thích hợp.” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, nói: “Một phải kín đáo, hai cần xây dựng ra hiệu quả trời tối, bằng không hồn phách câu đến cũng không lập được.”
Phụ cận biệt thự Ngô Nhạc Ý nhà là một mảng hoang vu dã ngoại, ba người lấy biệt thự làm tâm đường tròn, đi quanh một vòng, cuối cùng ở dưới một gò núi nhỏ cách một hai cây số, tìm được một căn nhà sụp không có người ở.
Nhà thật ra không nhỏ, trong ngoài hai gian, nhưng bên trong chỉ có một cái giường, nát không chịu nổi.
“Nhắm chừng là trước đây sơn dân xây nhà, phòng nhỏ của thợ săn hoặc là mùa hè trông dưa vân vân.” Tứ Bảo đoán, tới bên ngoài, thấy còn có một giếng nước, bên trong còn có nước, không biết là nước giếng hay là nước trời mưa đọng lại.
“Không cần để ý những thứ này, dù sao nơi này không có người, bắt đầu đi.”
Tới trong phòng ốc, Diệp Thiếu Dương động thủ bố trí pháp đàn câu hồn dùng, Nhuế Lãnh Ngọc và Tứ Bảo cùng nhau đem chiếu rách trên giường lột ra, muốn che ở trên cửa sổ, xây dựng ra không gian tối đen, kết quả phía dưới chiếu rất ẩm ướt, vừa vén lên, vài con rết cùng du diên vân vân các loài bò sát nằm úp sấp.
Nhuế Lãnh Ngọc kêu “A” một tiếng, dùng sức dậm chân.
“Thì ra băng sơn mỹ nhân cũng có thứ sợ hãi.” Tứ Bảo cười ha ha, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói: “Hai ngươi chí thú hợp nhau, đều sợ thứ này, không hiểu bọn côn trùng này có cái gì đáng sợ, quỷ không sợ còn sợ cái này?”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, bọn họ cũng không biết mình vì sao phải sợ những động vật nhiều chân này.
Diệp Thiếu Dương bố trí xong pháp đàn, cùng bọn họ đem chiếu rách đóng đinh ở trên cửa sổ, sau đó lại ở trong phòng tìm một ít vải rách, đem cửa sổ bên ngoài bịt lại, xây dựng ra một cái không gian tương đối tối tăm.
Diệp Thiếu Dương tới trước pháp đàn, điểm hỏa hương nến, dâng hương đốt giấy, đem linh phù viết tên họ cùng sinh nhật lục tự của Ngô Nhạc Ý thiêu hủy ở trên hương nến, tiếp theo đem một cây trúc trước đó từ hàng rào vườn sau cửa phòng nhà Ngô Nhạc Ý vụng trộm nhổ ném trong vòng định hồn, coi như là “Gia y” của Ngô Nhạc Ý.
“Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, Mao Sơn thần pháp, âm dương giao thái, tứ phương quỷ thần, phụng ngô sắc lệnh, câu lai oan hồn, dữ ngã đối chứng! Thái thượng tam thanh cấp cấp như luật lệnh! Ngô Nhạc Ý, ba hồn bảy vía về đàn của ta, mau tới báo cáo!”
Niệm xong, Diệp Thiếu Dương tay phải đỡ tay trái, chân trái dậm đất ba lần, bày tỏ ý dập đầu đối với Phong Đô đại đế, trong miệng niệm lên Câu Hồn Chú, một mực niệm ba lần, trong vòng định hồn không có bất cứ phản ứng nào.
Diệp Thiếu Dương mở to mắt, nói: “Hồn phách của mặt hàng này không ở trong vòng phạm vi năm dặm, hẳn là không ở nhà.”
Tứ Bảo nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Bằng không buổi tối lại đến đi.” Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Hắn buổi tối hẳn là sẽ trở về ngủ chứ?”
Hiện tại thời gian còn sớm, chung quy không thể nán lại ở vùng hoang vu dã ngoại này tới lúc trời tối, ba người vì thế trở về trước, đi mãi đến đầu đường cao tốc, đợi cả buổi cũng không có một chiếc xe tới.
“Mấy người sao ngay cả cái xe cũng không có, đến chỗ nào cũng bất tiện.” Nhuế Lãnh Ngọc nhíu mày oán giận nói.
“Không biết lái xe, cũng không có tiền mua xe.” Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi gãi đầu.
Thật không dễ gì gọi được một chiếc ô tô đường dài chạy đi Cương Thành, ba người lên xe, trở lại Cương Thành. Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho lão Quách, bảo hắn đem xe lái tới, bằng không buổi tối còn phải gọi xe, lại không thể bảo lái xe chờ, xong xuôi không có cách nào trở về.
Lão Quách biết được căn do, không muốn tới làm lái xe cho hắn, tỏ vẻ mình ở Cương Thành có một đồ đệ, trong tay có xe, có thể lái tới cho bọn họ sử dụng.
“Huynh còn có đồ đệ?” Diệp Thiếu Dương cực kỳ giật mình nói.
“Hắc hắc, vậy đệ nói đi, ta ở giới phong thuỷ tỉnh Giang Nam rất nổi tiếng đó, thu không ít đồ đệ, bản thân đều có việc làm ăn, bình thường không lai vãng, có mấy quan hệ không tệ, Cương Thành đây là đại đồ đệ của ta, tính là người một nhà, đệ tùy tiện dùng, ta bảo hắn liên hệ với đệ nha.”
Lão Quách nói xong cúp điện thoại.
Qua không đến hai mươi phút, Diệp Thiếu Dương nhận được một cuộc điện thoại, là nam, nghe thanh âm tuổi không lớn, mở miệng là gọi sư thúc, công bố mình là đồ đệ lão Quách, hỏi hắn vị trí.
Diệp Thiếu Dương đem địa danh nói cho hắn, bảo hắn sau bữa tối tới đây.
Sau cơm trưa, Nhuế Lãnh Ngọc đặt phòng đi ngủ, Diệp Thiếu Dương rảnh rỗi không có việc gì, tiếp tục thôi diễn Lạc Thư, thời gian một buổi trưa lại thôi diễn ra một thiên, sau đó điều tức khôi phục.
Chạng vạng, Nhuế Lãnh Ngọc rời giường, ba người đi xuống ăn cơm, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho đồ đệ kia của lão Quách, cơm nước xong, tiểu tử đó gọi điện thoại tới, tỏ vẻ đã đến cửa khách sạn, Diệp Thiếu Dương mới ra cửa, một người lập tức chào đón, kêu lên: “Diệp sư thúc!”
Diệp Thiếu Dương giật mình, đánh giá, thấy là một bạn trẻ hơn hai mươi tuổi, ngũ quan coi như đoan chính, thiên đình no đủ, chóp mũi cao, là người có phúc.
“Diệp sư thúc.” Bạn trẻ kích động vạn phần, nắm tay Diệp Thiếu Dương, coi như cái chảo có cán dùng sức lắc: “Con tên Lâm Tiểu Hiền, đã sớm nghe sư phụ nói về người, muốn đi đón, nhưng gần đây làm ăn bận quá, người có thể đến Cương Thành, thật sự là quá tốt rồi!”
“A A, cậu làm nghề gì?”
“Tiệm quan tài ạ, tay nghề làm quan tài của con, đều là theo sư phụ học, ông ấy còn dạy con rất nhiều.”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn lẫn nhau một cái, đều là tương đối cạn lời.