Ba người theo hắn tới bên ngoài, Lâm Tiểu Hiền bảo bọn họ chờ, tự mình đi đem xe lái tới. Chờ xe lái đến nơi nhìn lướt qua, ba người nhất thời há hốc mồm:
Đây là một chiếc xe minibus, trình độ cũ nát không thua gì xe Satana của lão Quách.
“Quả nhiên là thầy nào trò đấy mà.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
“Hơn nữa trò giỏi hơn thầy.” Tứ Bảo cũng lắc đầu theo.
Xe chạy đến trước mặt, mấy người bọn Diệp Thiếu Dương tiến đến lên xe, lúc kéo cửa xe mới phát hiện trên cửa xe in năm chữ “Tiệm quan tài Tiểu Lâm”.
Diệp Thiếu Dương cạn lời: “Cậu in trên xe mấy chữ này, xui xẻo lắm.”
“Cái này chính là quảng cáo sống đó.” Lâm Tiểu Hiền mặt mày vui vẻ nói: “Mấy người xem hình dạng chiếc minibus này của tôi, có phải cũng giống một cái quan tài hay không, cái này chính là dòng xe tôi đặc biệt chọn, muốn chính là hiệu quả này.”
Cuối cùng lại bổ sung một câu “Cái này vẫn là sư phụ tôi dạy tôi.”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, ô tô hình dạng quan tài, lên xe chẳng khác nào vào quan tài, cái này còn để người ta ngồi hay không chứ.
“Đại cát đại lợi, không gì kiêng kỵ.” Tứ Bảo lấy ra một quả bồ đề, kéo ở trên cửa xe vài cái, lúc này mới bất đắc dĩ tiến vào ô tô.
Dọc theo đường đi, Lâm Tiểu Hiền không ngừng hướng Diệp Thiếu Dương hỏi một số vấn đề trên đạo pháp, tuy mấy vấn đề này ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, là cơ sở trong cơ sở, nhưng cũng có thể biết lão Quách trừ đóng quan tài, cũng đã dạy hắn một ít đạo pháp, hỏi mới biết, gã này quả nhiên giống với lão Quách, mở tiệm quan tài, lại làm hoạt động giúp người ta khai quang trừ tà, trách không được lão Quách sẽ phái hắn tới đón mình, cũng coi như là người một nhà.
Lâm Tiểu Hiền rất cẩn thận, cũng không hỏi quá nhiều về hành động đêm nay, một điểm này khiến Diệp Thiếu Dương rất hài lòng, không phải không muốn cho hắn biết, mà là không muốn để cho hắn vô duyên vô cớ bị cuốn vào.
Vào đường cao tốc, lúc tiếp cận nhà Ngô Nhạc Ý, Diệp Thiếu Dương bảo Lâm Tiểu Hiền đem đèn xe tắt đi, thả chậm tốc độ xe, đem xe lái đến trong bụi cỏ ven đường, sau đó đoàn người mò mẫm hướng tới gian phòng nhỏ ban ngày từng đi.
Lâm Tiểu Hiền cứ đòi đi theo, bừng bừng hứng thú muốn kiến thức một phen Mao Sơn Câu Hồn Lệnh chính tông, Diệp Thiếu Dương nghĩ cũng không có gì nguy hiểm, liền dẫn hắn theo, dù sao người ta lái xe đón đưa, để người ta ở trong xe ngồi chờ suông cũng không thích hợp.
Đoàn người tới trong căn nhà hoang kia, Diệp Thiếu Dương cũng không chậm trễ, trực tiếp làm phép câu hồn, ba người còn lại ở bên cạnh nhìn.
Diệp Thiếu Dương đem linh phù viết tên cùng sinh nhật Ngô Nhạc Ý thiêu hủy, niệm chú xong, đợi một lát, một trận gió âm thổi tới, Diệp Thiếu Dương đột nhiên hai mắt trợn trừng, hai con mắt biến thành màu đỏ.
“Chuyện gì thế!” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn ra không đúng, ghé đến bên tai hắn hỏi.
“Tìm được hồn phách lão rồi, nhưng có người hạ cấm chế ở trong cơ thể lão, tương đối phiền toái.”
“Khẳng định là vu sư kia.” Tứ Bảo nói: “Nghĩ đến anh sẽ câu hồn, cho nên làm chuẩn bị trước.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: “So với đạo pháp chính tông, hắn thật đúng là không phải gà.” Lập tức từ trong đai lưng rút ra một thanh kiếm gỗ đào, chọc mấy tờ tiền giấy, cắm đến trên pháp đàn, đốt hương khói, trong miệng lớn tiếng niệm: “Triệu công hắc hổ, lục đinh lục giáp, thính ngã hào lệnh, cường câu sinh hồn, bất đắc hữu ngộ!”
Niệm xong, từ trên pháp đàn nhổ xuống hương nến, cắm vào trong miệng mình, cắn một ngụm tro hương, sau đó lấy ra một bình nước phép, uống một ngụm, phun ở trên kiếm gỗ đào, trên kiếm gỗ đào lập tức sáng lên ánh sáng màu vàng.
Diệp Thiếu Dương tay cầm kiếm gỗ đào, vung trên không vài cái, tay trái bắt quyết, hai ngón tay giữa và trỏ đè lưỡi kiếm, hướng phía trước vuốt tới cuối, hét lớn: “Đi ra cho ta!”
Một luồng ánh sáng, theo động tác tay của hắn, từ chỗ lưỡi kiếm lăn xuống, hóa thành hình người, chính là Ngô Nhạc Ý, ngồi trên đất, mê mang nhìn Diệp Thiếu Dương, sau đó nhanh chóng hiểu ra, trong ánh mắt không có phong phạm uy nghiêm của trưởng giả lúc bình thường kia nữa, bắt đầu run rẩy, cái này quan hệ với bản thân lão, là một loại bản năng kính sợ của hồn phách đối với pháp sư.
Huống chi Diệp Thiếu Dương là Mao Sơn thiên sư, lúc làm phép, thiên hạ quỷ vật nào dám ngước nhìn.
“Ngô Nhạc Ý! Bản thiên sư câu hồn phách ngươi, chỉ hỏi mấy vấn đề, trả lời theo sự thật, sau đó thả về, Lương Đạo Sinh hiện ở nơi nào?”
“Ở, ở nhà của tôi.” Ngô Nhạc Ý hình thái hồn phách giống với toàn bộ quỷ hồn, đối mặt Diệp Thiếu Dương như thần linh, sợ hãi rụt rè, trả lời theo sự thật.
Quả nhiên ở nơi đó! Diệp Thiếu Dương nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, lại hỏi: “Hắn có tính toán gì?”
Ngô Nhạc Ý vừa muốn trả lời, Diệp Thiếu Dương đột nhiên kêu thảm một tiếng, hướng phía trước phun ra một ngụm máu, thân thể lung lay hai cái, dùng kiếm gỗ đào chống xuống đất, tiếp theo quỳ ở trên mặt đất.
Một màn đột phát này làm đám người Nhuế Lãnh Ngọc trở tay không kịp, vội vàng tiến lên xem xét, dưới ánh nến, toàn thân Diệp Thiếu Dương phát sáng, từng luồng khí lạnh lẽo toát ra, chạm tay vào thấy lạnh như băng.
Chỉ vài giây thời gian, trên người đã kết một tầng hàn sương.
Nhuế Lãnh Ngọc mở ra mí mắt hắn, lập tức có một bãi dịch màu xanh chảy ra, thất thanh kêu lên: “Âm độc thật lợi hại! Thiếu Dương anh thế nào!”
Diệp Thiếu Dương cắn chót lưỡi, nuốt một ngụm máu vào bụng, bảo vệ tâm mạch, miễn cưỡng khoanh chân ngồi thiền, bắt đầu thổ nạp điều tức.
“Trúng kế rồi!” Tứ Bảo vỗ đùi thật mạnh: “Pháp sư ở thời điểm câu hồn, trong cơ thể lục thức khai thông, hình thành một cây cầu linh cùng hồn phách bị câu, tên khốn kiếp kia khẳng định là lợi dụng hồn phách lão già này, hạ cổ Thiếu Dương!”
Nhuế Lãnh Ngọc vừa nghe cũng hoảng hốt, nhìn toàn thân Diệp Thiếu Dương càng lúc càng nhiều hàn sương, lẩm bẩm: “Cổ độc nào lợi hại như vậy!”
“Thi độc của cửu âm vu nhân, nhất định đúng rồi, người thường dính vào là chết, nếu hoàn toàn không có phòng bị, cho dù là pháp sư cũng không kháng được, hơn nữa Thiếu Dương lại là từ trong kỳ kinh bát mạch trúng độc...”
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi xổm xuống, đem một miếng vàng lá nhét vào trong miệng hắn, sau đó lấy ra một cái bút chu sa hình dạng son môi, ở trên mặt hắn vẽ vài nét bút, niệm chú giúp hắn khu trừ thi độc.
“Phốc!” Diệp Thiếu Dương lại phun ra một ngụm máu, lần này lại là máu đen, trong đó còn có một chút côn trùng nhiều chân hơi nhỏ, bò lổm ngổm ở trong máu đen, Nhuế Lãnh Ngọc vừa thấy liền biết, đây là cổ. Có thể thông qua hóa giải pháp thuật của đối phương, lợi dụng quỷ hồn để hạ cổ, tu vi của vu sư này, cũng thật sự mạnh tới cực điểm.
“Thiếu Dương, Thiếu Dương, anh thế nào!” Nhuế Lãnh Ngọc nắm hai tay của hắn, thất thanh nói.
Diệp Thiếu Dương mở mắt ra, trong hai mắt đã nổi lên một tầng đục bẩn màu trắng, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại phun ra một ngụm máu đen, cảm giác được trong cơ thể tựa như có vô số côn trùng theo kinh mạch chui lung tung. Hắn dùng phép tiểu chu thiên thổ nạp, chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ tâm mạch, không bị công hãm, thấy tiếp tục như vậy, sớm muộn gì sẽ xong đời.
Chẳng lẽ, phải chết như vậy? Không cam lòng, không cam lòng.
Máu thiên sư đánh chết một đám lại một đám cổ trùng, nhưng lũ sâu bọ đó tựa như vô cùng vô tận, người trước ngã xuống, người sau tiến lên tiến công, cương khí trong cơ thể Diệp Thiếu Dương dần dần khô kiệt, tâm mạch mắt thấy đã sắp thất thủ.
Tiểu chu thiên thổ nạp, vẫn không đối phó được cổ thuật ác độc như thế...
Diệp Thiếu Dương không ngừng nôn ra máu, thần thức cũng từng chút một mơ hồ hẳn đi. Đúng lúc này, trong lòng hắn vang lên một thanh âm:
Đạo chi chân mệnh, hữu sinh vô tương, nan dịch tương thành...