Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 749: Chương 749: Chương 749: Lột sống tam hồn




Bởi vì toàn bộ quỷ hồn đều hợp thể, tiến vào trong cơ thể của mình, kết giới trận pháp tuy còn, nhưng tầm mắt đã không chịu trở ngại, hắn nhìn thấy Lương Đạo Sinh khoanh chân ngồi trên mặt đất, phệ hồn pháp trượng cắm ở trên mặt đất trước mặt, hai tay kết thành một ấn pháp kỳ quái, lạnh lùng nhìn mình.

Bên kia, Tứ Bảo đang độc đấu vu nhân, không rơi vào thế yếu. Nhuế Lãnh Ngọc hai tay giơ Toái Hồn Trượng, không ngừng đập vào kết giới, đối mặt trận pháp khủng bố này, cô không có biện pháp khác, vốn đang muốn đi bức bách Lương Đạo Sinh, phát hiện thân thể của hắn cũng ngồi ở trong kết giới trận pháp, rơi vào đường cùng, chỉ có thể vận dụng thủ đoạn đơn giản thô bạo nhất, nhưng lại là duy nhất này.

Cô không thể nhìn Diệp Thiếu Dương chết, cái gì cũng không làm.

“Rầm!” Linh lực cường đại của Toái Hồn Trượng rốt cuộc đem kết giới đánh ra một lỗ thủng, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức lao vào, nâng dậy Diệp Thiếu Dương, ôm vào trong lòng.

“Thiếu Dương, anh thế nào, phải chống đỡ!”

“Đao, cho tôi thanh đao!” Diệp Thiếu Dương nghiến răng nói, đau đớn khổ sở của trăm quỷ phệ hồn làm toàn thân hắn run rẩy, thống khổ không chịu nổi.

Đao? Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn ra, lúc này cần đao làm gì, sờ túi, không có đao, chỉ có hai vòng cánh dơi, vội vàng giao tới trong tay hắn.

Diệp Thiếu Dương tay phải cầm, ngẩng đầu nhìn Lương Đạo Sinh đối diện một cái, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.

Lương Đạo Sinh nhất thời run lên, nụ cười, còn có ánh mắt của hắn, rõ ràng biểu hiện ra một loại tinh thần quật cường và bất khuất, trong lòng kinh ngạc không thôi, đã đến tình trạng này, cho dù hắn là thiên sư, cũng phải chết không thể nghi ngờ, chẳng lẽ hắn còn có thuật gì cứu vãn lại hay sao?

Chỉ thấy Diệp Thiếu Dương nắm lên hai vòng cánh dơi, hướng đỉnh đầu mình múa máy.

Trong lòng Lương Đạo Sinh khẽ động, thầm nghĩ hắn chẳng lẽ là chịu không nổi đau đớn phệ hồn, muốn tự sát?

Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không tự sát, dùng lưỡi sắc của hai vòng cánh dơi ở thiên linh huyệt cùng hai bên bả vai mình đều rạch ra một chữ thập. Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn tự mình hại mình, vốn định ngăn trở, nhưng lại chưa làm, cô tin tưởng Diệp Thiếu Dương, tin tưởng mọi điều hắn làm đều sẽ không là vô ý nghĩa.

“Phốc!” Diệp Thiếu Dương hướng lòng bàn tay trái mình phun ra một ngụm máu đầu lưỡi, run giọng nói: “Trông vào cô rồi...”

Nói xong, dùng ngón trỏ tay phải, chấm máu lòng bàn tay trái, ở lòng bàn tay vẽ thành một cái Thái Cực đồ, đầu tiên là hướng đỉnh đầu mình ấn đi, ý thức niệm ra “Thiên Diễn Bác Hồn Chú”, sau đó chậm rãi nâng cánh tay, một bóng người mơ hồ bị lòng bàn tay hấp dẫn, mạnh mẽ từ trong Thiên Linh huyệt ở đỉnh đầu kéo ra.

“A...” Loại thống khổ này vượt xa đau đớn do phệ hồn, nhưng Diệp Thiếu Dương không chút do dự, dùng sức vung lên lòng bàn tay, đem bóng người ném ra, ngã gục xuống đất, là lại một “Diệp Thiếu Dương” khác nữa!

Thiên hồn của Diệp Thiếu Dương!

Chỉ thấy trên đó còn một con lệ quỷ nằm úp, toàn thân bọc thiên hồn, há cái miệng thật lớn hút thiên linh cái của hắn, tựa như muốn đem hắn hút vào trong cơ thể.

Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên hiểu ra, kinh hô: “Điều này sao có thể!”

Ngay cả Lương Đạo Sinh cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc đến cực điểm, bóc sống hồn phách, hơn nữa bóc còn là của mình! Thiên hạ nào có pháp thuật như vậy? Muốn nói câu sinh hồn của người ta, lấy pháp lực Diệp Thiếu Dương có thể thoải mái làm được, sau đó một lần nữa nhét về trong cơ thể, không có bất cứ vấn đề gì, nhưng đem thiên hồn từ trong hồn phách mạnh bạo lột ra, lại rút ra bên ngoài cơ thể, sau đó chẳng lẽ còn có thể tổ hợp hay sao?

Diệp Thiếu Dương sau khi ném ra thiên hồn của bản thân, lại dùng thủ pháp tương tự, nhanh chóng đem địa hồn cùng nhân hồn lột ra, địa hồn chưởng quản thần thức, một khi rời khỏi cơ thể, nhất thời ngất đi.

Nhìn trên ba luồng hồn phách đều có một con lệ quỷ nằm úp, cắn nuốt hồn thể, Nhuế Lãnh Ngọc trong giây lát đã hiểu câu “trông vào cô” kia của Diệp Thiếu Dương là có ý tứ gì, lập tức rút ra Toái Hồn Trượng, hướng một cái đầu quỷ trong đó quật tới.

Lệ quỷ này ở trong cơ thể Diệp Thiếu Dương, coi trời bằng vung, bất cứ pháp thuật nào cũng vô dụng, nhưng sau khi rút ra liền đã khác, bất cứ pháp khí nào cũng có thể đối phó.

Nhuế Lãnh Ngọc cuối cùng hiểu chân ý bóc hồn của Diệp Thiếu Dương: đặt vào chỗ chết rồi sau đó sống.

Nhưng mà... Tam hồn bóc ra, còn có thể “sau đó sống” sao?

Nhuế Lãnh Ngọc dụi mắt, nghiến răng không đi nghĩ việc khác nữa, đem thù hận phát tiết hết ở trên thân lệ quỷ, dùng Toái Hồn Trượng không ngừng quật.

“Ngao...” Giữa tiếng kêu gào thê thảm, lệ quỷ bị ép rời khỏi thiên hồn của Diệp Thiếu Dương, hai tay ôm đầu, bỏ chạy thật xa.

Nhuế Lãnh Ngọc cũng không truy kích, tiếp tục dùng Toái Hồn Trượng đi đập con lệ quỷ bám vào trên địa hồn...

Rất nhanh hai con lệ quỷ cũng không thể không ngừng cắn nuốt, chật vật rời khỏi.

Nhuế Lãnh Ngọc mặc kệ chúng nó, ngơ ngác nhìn thiên địa mệnh tam hồn của Diệp Thiếu Dương, từ trên mặt đất từ từ đứng dậy, từng bước một hướng thân thể xụi lơ dưới đất của Diệp Thiếu Dương đi đến, vòng quanh thân thể hắn bắt đầu xoay tròn.

Đi vào, đi vào... Nhuế Lãnh Ngọc siết chặt hai nắm đấm, khẩn trương chờ đợi, kết quả như cô mong muốn, thiên hồn hóa thành khói, theo vết thương Thiên Linh huyệt của Diệp Thiếu Dương chui vào.

Tiếp theo là địa hồn, mệnh hồn một cái cuối cùng, trước khi hóa thành khói, còn quay đầu hướng cô làm cái khẩu hình hôn gió.

“A!” Nhuế Lãnh Ngọc khó kiên trì nữa, một tay ôm miệng, nước mắt nóng bỏng theo mu bàn tay chảy xuống. Vội vàng lao tới, đem Diệp Thiếu Dương đỡ dậy, một tay chế trụ đại huyệt sau gáy hắn, rót cương khí vào.

Cô cũng không biết nên làm như thế nào, nhưng đây là cách cứu giúp đơn giản nhất của giới pháp thuật.

Cương khí tiến vào trong cơ thể hắn, Nhuế Lãnh Ngọc lập tức cảm giác được tam hồn chuyển động ở trong kinh mạch, bị một luồng lực lượng kỳ diệu dẫn tới trên vị trí mình nên đi, trong lòng mừng rỡ, dùng cương khí nhẹ nhàng đẩy một phát.

“Hô...” Sau khi hồn phách trở về vị trí cũ, Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, mở mắt.

“Anh... Không sao chứ? Nhanh như vậy?” Nhuế Lãnh Ngọc kinh ngạc nhìn hắn, có chút không dám tin.

Diệp Thiếu Dương suy yếu cười cười: “Tôi đã có thể bóc hồn, đương nhiên là có biện pháp đem bọn nó đưa về, nhưng vẫn may mà có cô. Ồ, mắt cô sao lại có chút đỏ?”

Nhuế Lãnh Ngọc vừa định tìm cái cớ, kết quả một trận gió âm thổi tới, hai người ngẩng đầu nhìn, một quỷ ảnh cực lớn từ đối diện lao đến.

“Cẩn thận!” Nhuế Lãnh Ngọc bước dài một cái chắn ở phía trước, Toái Hồn Trượng hướng quỷ ảnh đánh tới, đem quỷ ảnh đánh bay, lúc này mới quay đầu nhìn lại, không thấy ba con lệ quỷ kia, mới biết được con ở đối diện là ba con lệ quỷ hợp thể.

Bị ta trước đó quật thành như vậy, thế mà chưa chết?

Nhuế Lãnh Ngọc cảm thấy phi thường kinh ngạc, nhìn hướng phía sau lệ quỷ, lại đã hiểu: Lương Đạo Sinh đã rút ra phệ hồn pháp trượng, vừa lay động, vừa lấy tay gạt chín cái vòng nối bên trên, xem ra là thông qua vu thuật nào đó đang khống chế lệ quỷ.

Diệp Thiếu Dương cũng thấy một màn như vậy, thầm nghĩ mấy trăm con lệ quỷ, chia mà hợp, hợp mà chia, lại có thể bị khống chế đến mức này, hơn nữa hắn đã khống chế trận pháp lâu như vậy, lại vẫn còn sức, Lương Đạo Sinh này pháp lực cùng vận dụng đối với vu thuật, quả thực đã tới tình trạng đăng phong tạo cực!

Lệ quỷ ở dưới sự khống chế của Lương Đạo Sinh lại lần nữa vồ đến.

“Tôi đến!”

Nhuế Lãnh Ngọc vừa muốn phản kích, Diệp Thiếu Dương đột nhiên đẩy cô ra, từ trên mặt đất nhặt lên Thanh Long Yển Nguyệt Đao, vận chuyển cương khí, lấy thế rìu bổ Hoa Sơn, hướng đỉnh đầu lệ quỷ bổ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.