Hắn vừa trải qua cơn đau rách hồn, thân thể còn chưa khôi phục, vốn thật sự không có sức tái chiến, nhưng Quan đao bị máu thiên sư của mình kích hoạt, linh khí chưa tán, đối với lệ quỷ có áp chế thật lớn, có hiệu quả diệt hồn.
Nếu là Nhuế Lãnh Ngọc ra tay, nhiều nhất có thể đem hồn phách đánh tan, có kết giới phong tỏa, hồn phách không bay ra được, ở dưới vu thuật khống chế, vẫn có thể tụ lại, một trận đánh tới khi nào mới hết?
Hơn nữa hắn lo lắng Lương Đạo Sinh còn có sát chiêu, sợ Nhuế Lãnh Ngọc bị thương, muốn một đòn giải quyết chiến đấu.
Còn nữa, hắn cũng là bị khí thế của Lương Đạo Sinh kích phát, dựa vào một ngạo khí, muốn đấu đến cùng với gã, xem xem ai có thể chống đỡ tới cuối cùng.
“A!”
Quan đao từ chính giữa thân thể lệ quỷ bổ xuống, sau một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể lệ quỷ chia làm hai nửa, dư lực chưa trừ, vẫn hình thần bất diệt, vẫn duy trì tư thế đôi tay vươn về phía trước, hướng Diệp Thiếu Dương bay tới.
Hai ngón tay dài nhỏ, từng chút một tiếp cận mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nửa bước không lùi, hé miệng, hướng hai cái đầu quỷ nhẹ nhàng thổi một hơi, đầu quỷ lập tức tán đi hình thái, theo hai bên gò má Diệp Thiếu Dương thổi qua.
Đối mặt Lương Đạo Sinh vẻ mặt kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương khẽ cười, nhấc Quan đao, lại lần nữa lao đi, nhằm vào đầu của hắn cho một đao.
Phong ấn vốn đã bị Nhuế Lãnh Ngọc đập ra chỗ hổng, khí bên ngoài tiến vào, khó có thể tạo ra tác dụng gì, bị quan đao chém một nhát, nhất thời tan vỡ.
Quan đao chỉ tạm dừng trong nháy mắt, liền hướng về đỉnh đầu Lương Đạo Sinh.
Nhuế Lãnh Ngọc lập tức xông lên, muốn trợ trận, kết quả phát hiện Lương Đạo Sinh không phản kích, chỉ là tiêu cực giơ lên pháp trượng để đón đỡ Quan đao.
“Ầm” một tiếng, pháp trượng bị Quan đao đẩy ra, lăn qua một bên.
Lương Đạo Sinh “Phốc” phun ra một ngụm máu, thân thể loạng choạng, mang theo một loại ánh mắt quái dị nhìn Diệp Thiếu Dương.
Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một cái, lúc này mới biết, thì ra Lương Đạo Sinh cũng đã đến tình trạng đèn cạn dầu. Nghĩ lại cũng là tất nhiên: hắn lấy sức một người khống chế mấy trăm con lệ quỷ, có thể kiên trì đến bây giờ, đã cực kỳ không thể tưởng tượng rồi.&Sức người chung quy có lúc cạn.
Diệp Thiếu Dương dùng trường đao chống xuống đất, lẳng lặng nhìn hắn.
Từ trong ánh mắt của hắn, Lương Đạo Sinh thấy được một loại uy thế kiệt ngạo bất tuân.
Vu thuật tông chủ thì thế nào? Trăm quỷ phệ hồn thì thế nào? Kết quả là... Vẫn thua ở dưới tay ta.
“Ta cả đời đấu pháp vô số với người ta, ngươi... Là mạnh nhất.” Lương Đạo Sinh âm thầm thở dài: “Ta luyện hóa trăm quỷ, dùng đại trận bao vây diệt ngươi, tuy là đấu pháp, nhưng trên thực tế là lấy nhiều địch ít, không công bằng, nhưng ngươi vẫn thắng.”
Diệp Thiếu Dương cười nhẹ: “Ngươi tự mình kết thúc đi.”
Lương Đạo Sinh ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, vươn hai tay, cố sức rút ra phệ hồn pháp trượng, mạnh mẽ lay một phát.
“Thiếu Dương cẩn thận!” Thanh âm Tứ Bảo đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Diệp Thiếu Dương chợt quay phắt đầu lại, nhất thời ngửi được một trận gió tanh, là cửu âm vu nhân kia nhanh chóng bò tới.
Vu nhân này tuy hung hãn dị thường, nhưng trí tuệ thấp, Tứ Bảo và Nhuế Lãnh Ngọc lại có pháp khí trong tay, sau khi đánh lâu, thi triển một ít mưu kế, như kiến cắn voi, để lại trên thânvu nhân rất nhiều vết thương.
Cho nên Nhuế Lãnh Ngọc ở sau khi nhìn thấy Diệp Thiếu Dương gặp nạn, mới yên tâm để một mình Tứ Bảo đối địch, Diệp Thiếu Dương sau khi tỉnh lại, cũng nhìn thấy Tứ Bảo bên kia gần như áp chế vu nhân, lúc này mới yên tâm tới bên Lương Đạo Sinh, còn nói với hắn những lời thừa thãi kia, vốn muốn cho hắn một cái thể diện, không ngờ thằng cha này thế mà lại gọi vu nhân tới...
Đối mặt vu nhân tiến công, Diệp Thiếu Dương chưa phản kích, không phải không muốn, mà là toàn thân đã không nhấc lên nổi một tia khí lực, có thể đứng vững đã khó, nhưng hắn cũng không phải cái gì cũng chưa làm, mà là hai tay kết ấn, miệng phun đạo gia chân ngôn...
Nhuế Lãnh Ngọc ngay tại bên cạnh hắn, nhìn thấy vu nhân tới gần, lập tức điều động toàn thân cương khí, đem Toái Hồn Trượng dùng sức đâm về phía vu nhân.
Vu nhân được triệu hồi, vì cứu chủ, trong mắt chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương, căn bản không để ý tới Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc tay nâng trượng hạ, Toái Hồn Trượng trực tiếp cắm vào trong mắt trái của nó, cắm mãi đến cằm.
Vu nhân kêu thảm một tiếng, tiếp tục bò về phía trước.
Nhuế Lãnh Ngọc sợ nó thương tổn đến Diệp Thiếu Dương, tay phải nắm chặt Toái Hồn Trượng, cứng rắn không buông tay, kết quả bị vu nhân kéo hướng phía trước chạy đi.
“Ngọc sinh hương linh, linh uy mạn thiên, diệt linh toái hồn!” Tay trái Nhuế Lãnh Ngọc kết ấn, sau đó hóa chưởng, hướng đoạn cuối của Toái Hồn Trượng dùng sức vỗ. Toái Hồn Trượng vốn chính là chế tạo từ linh vật, bị chú ngữ kích phát linh lực, ở dưới Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức đánh ra, trực tiếp xuyên qua yết hầu, giống cọc đóng đinh trên mặt đất, đại phát linh uy, thế mà đem vunhân chặn cứng lại.
Vu nhân không thể động đậy, ngược lại cũng phản ứng cực nhanh, há rộng cái mồm, thò ra cái lưỡi dài, quấn lấy Diệp Thiếu Dương, hướng trong cơ thể của mình thu đi, sau đó khép miệng, trực tiếp nuốt sống.
Biến cố này chỉ xảy ra ở trong nháy mắt, tựa như lưỡi cóc cuốn châu chấu, tốc độ cực nhanh, liền mạch lưu loát, đợi Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo phục hồi tinh thần lại, Diệp Thiếu Dương đã bị nó nuốt vào bụng.
“Thiếu Dương!” Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo đồng thời phát ra tiếng rên, không hề giữ lại dùng ra pháp khí, lấy tư thế liều mạng hướng vu nhân đánh tới.
Tứ Bảo nghe được động tĩnh gì, đột nhiên ngẩng đầu, thấy trên thiên linh cáivu nhân đột nhiên xuất hiện một vết thương, tiếp theo một bầu thi huyết phun ra.
Vu nhân ngửa đầu phát ra một tiếng rên, đuôi dài quét ngang, trực tiếp đem hai người bọn Nhuế Lãnh Ngọc vỗ ra ngoài, sau đó bắt đầu quay cuồng ngay tại chỗ.
Hai người đứng dậy, kinh ngạc nhìn một màn quái dị này.
Trong lúc đó vết thương trên thiên linh cái vu nhân càng lúc càng lớn, tựa như bị người ta xé rách, nhưng lại không nhìn thấy người...
Bất cứ động vật nào, bao gồm yêu tinh, mệnh môn đều ở trên thiên linh cái, một khi bị đánh nát, phải chết không thể nghi ngờ. Dù là cửu âm vu nhân xuất thân đặc biệt, cũng tránh không được một cái thiên đạo này.
Vu nhân thân thể cực lớn, quay cuồng ngay tại chỗ, nhấc lên một làn gió tanh, hầu như rơi xuống đất thành vết.
Hai người bọn Nhuế Lãnh Ngọc xem kinh hồn táng đảm, nhưng, theo thi huyết càng chảy càng nhiều, vu nhân cuối cùng vẫn chậm rãi bất động, một tầng thanh quang thi khí kia trên thân cũng đã biến mất, thân thể vốn cứng rắn đứng vững nhất thời mềm nhũn ra.
Hai người không đợi nó chết hoàn toàn, lập tức xông lên, Tứ Bảo nhặt lên Quan đao, từ vết thương vốn có ở mắt trái rạch xuống, đem toàn bộ cằm trên cắt ra, sau đó không để ý thi huyết dơ bẩn, hai tay thò vào, chạm đến hai cái chân Diệp Thiếu Dương, dùng sức kéo ra.
Toàn thân Diệp Thiếu Dương bị thi huyết màu xanh lục bao vây, không nhúc nhích.
Nhuế Lãnh Ngọc lau đi thi huyết trên mặt hắn, đưa tay muốn thăm dò hơi thở, Diệp Thiếu Dương đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng bắt được cô, sau đó mở mắt, dùng sức phun ra một hơi, nói: “Thối quá, ngạt chết tôi rồi.”
Tứ Bảo thấy hắn như vậy, liền biết không chết được, tiến lên vỗ bờ vai hắn một phát, cảm khái nói: “Vừa rồi một màn đó là hù chết người ta, không ngờ cậu thế mà lại nguyên thần xuất khiếu, giết sát tinh này. Nguyên thần cũng có thể giết địch, cậu con mẹ nó còn là người sao!”
Diệp Thiếu Dương muốn cướp lời hắn hai câu, vừa mờ miệng đã ho ra máu.
“Anh thế nào rồi?” Nhuế Lãnh Ngọc lập tức khẩn trương hẳn lên.
“Tôi...” Diệp Thiếu Dương đảo tròng mắt, hít thở dồn dập hẳn lên: “Tôi không ổn rồi, thi huyết vào trong phổi, không thở nổi nữa, mau, giúp tôi hô hấp nhân tạo, hút ra...”