Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương tính về đi thu thập một chút rồi lên đường, Tạ Vũ Tình vì thế bảo Tứ Bảo mang theo hắn đến nơi tối hôm qua đấu pháp, tốt xấu chụp mấy tấm ảnh hiện trường, hai người rời khỏi trước.
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc chạy về khách sạn.
“Anh đã mua vé xe rồi sao?” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương thu dọn đồ đạc, ở một bên hỏi.
“Tôi tra một giờ sau có một chuyến xe lửa, còn vé, đợi trực tiếp đi nhà ga mua, tôi không biết dùng di động đặt vé.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Mấy giờ có thể tới, tôi không thích ngồi xe, quá lâu khó chịu.”
“Đại khái ba bốn... Ặc, cô cũng đi?” Diệp Thiếu Dương giật mình, có chút kích động nho nhỏ.
“Tôi ở lại đây cũng không có việc gì, vốn trước giờ cũng muốn đi thăm một chút Mao Sơn một trong ba đại tông môn của đạo môn, theo anh đi một chuyến đi.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Nhưng phải nói trước, đi rồi cô khẳng định sẽ thất vọng.”
Một giờ sau, hai người ngồi trên xe lửa cao tốc chạy đi thành phố Câu Dung, dọc theo đường đi Diệp Thiếu Dương vừa giúp cô pha mì vừa rót nước, phi thường ân cần. Nhuế Lãnh Ngọc thì lạnh nhạt trước sau như một.
Diệp Thiếu Dương nhìn cô, không khỏi nói: “Cô ban ngày cùng buổi tối hình như không giống nhau, không phải cùng một người.”
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nhìn hắn: “Cái gì không giống?”
“Đêm qua, cô chủ động bao nhiêu chứ, a a tôi không phải ý tứ đó!” Nhưng đã muộn, bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức giẫm cho một phát, bị đau kêu lên.
“Chuyện đêm qua, về sau không được nhắc lại.” Nhuế Lãnh Ngọc lạnh như băng nói.
“Ừm ừm không nhắc, cái kia... Chữ cô viết ở trên tay tôi, có phải hay không...”
“Không cho nói.” Vẻ mặt Nhuế Lãnh Ngọc có chút mất tự nhiên: “Gửi đến trên di động của tôi đi.”
“Đừng tốn công như vậy chứ.” Diệp Thiếu Dương lớn mật kéo một tay của cô, ở trong lòng bàn tay cô viết ra ba chữ “đã yêu anh”, khẩn trương nói: “Có phải ba chữ này hay không?”
Nhuế Lãnh Ngọc thấy được hắn viết chữ xong hết, cười nhẹ, tựa vào trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Đoán đúng rồi?” Diệp Thiếu Dương kích động không thôi.
“Đừng tự kỷ được không, tháng sau đoán tiếp đi.”
Một chậu nước lạnh giội ở trên đầu Diệp Thiếu Dương, chẳng lẽ nói chữ cô ấy viết căn bản không phải phương diện này, là mình hiểu sai ý? Tâm lý nhất thời có chút trở nên lo được lo mất.
Sau khi đến Câu Dung, tương đương về tới địa bàn của Diệp Thiếu Dương, gọi một xe taxi, mang theo Nhuế Lãnh Ngọc tới cảnh khu Mao Sơn.
“Phong cảnh Mao Sơn thật ra không ra làm sao, du khách không nhiều, những người này đều là đến dâng hương cầu bùa hộ mệnh.” Đi ở trên đường lên núi, Diệp Thiếu Dương nhìn du khách thưa thớt trên đường nói.
Chân núi là một trấn nhỏ, hai người từ nơi đó xuyên qua.
Nhìn mọi vật quen thuộc, Diệp Thiếu Dương hưng phấn dị thường, cảm giác ngay cả không khí cũng thơm, tham lam hít vài hơi.
“Trời sắp tối rồi, lát nữa còn phải leo núi, chúng ta ăn một chút gì đó rồi hẵng lên núi đi.” Diệp Thiếu Dương dẫn cô đi hướng một quán cơm ven đường.
Ông chủ là đại thúc ngoài năm mươi tuổi, vừa thấy có khách, nhiệt tình đi tới chiêu đãi: “Hai vị vào trong ngồi, hai vị là tới ngắm cảnh hay là dâng hương? Chỗ tôi có hương giá rẻ, đạo sĩ trên núi gian lắm, hương một trăm tệ một bó...”
Diệp Thiếu Dương vỗ một phát ở trên cái đầu trọc của ông chủ: “Triệu nhị thúc, lại giành việc làm ăn của cháu!”
Ông chủ sửng sốt, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Thiếu Dương, nụ cười dần dần tràn ra.
“Thiếu Dương, cháu đã trở lại!” Ông chủ đấm một phát vào trên vai hắn: “Hắc hắc, ăn mặc thế này giống người trong thành phố rồi!”
Hai người bắt đầu thân thiết tán gẫu, một lát sau ông chủ mới nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc bên cạnh, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương: “Đây là đối tượng của cháu à, thực có phúc, dẫn về gặp sư phụ?”
“Đừng nói lung tung, mau đi làm chút cơm, chết đói rồi.” Diệp Thiếu Dương hướng Nhuế Lãnh Ngọc xấu hổ cười, đem cô dẫn vào ghế lô.
“Anh không gọi món?”
“Không cần, lão Triệu biết tôi thích ăn cái gì.”
Quả nhiên không qua bao lâu, ông chủ bưng đồ ăn tiến vào, cười tủm tỉm nói: “Đều là đồ cháu thích ăn đó, hai ngươi thong thả dùng.”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn lướt qua: một đĩa lòng già, một đĩa thịt đầu heo, một mâm bầu dục xào... Không khỏi hướng Diệp Thiếu Dương cười khổ.
Diệp Thiếu Dương cũng có chút xấu hổ, cầm thực đơn, bảo Nhuế Lãnh Ngọc gọi vài món ăn, vừa muốn bắt đầu ăn, cửa phòng bị mở ra, như ong vỡ tổ chui vào mấy nam nữ bộ dáng bán đồ dạo, vây quanh bàn ăn ngồi xuống, thân thiết bắt chuyện, hỏi ngắn hỏi dài.
Sơn dân thuần phác, không biết kiêng dè, nói chuyện cũng lớn mật, thấy có cô nương xinh đẹp ngồi bên cạnh Diệp Thiếu Dương, liền nhận định là bạn gái của hắn, mồm năm miệng mười vui đùa, mặc cho Diệp Thiếu Dương giải thích như thế nào cũng không nghe.
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi ở một bên, dùng lạnh lùng để che giấu quẫn bách, một câu cũng không nói, cơm cũng không ăn.
Cuối cùng Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ đem bọn họ đuổi hết đi, ngồi xuống xin lỗi Nhuế Lãnh Ngọc.
“Những người này đều là tiểu thương phụ cận, dựa vào Mao Sơn sống qua ngày, nhìn tôi lớn lên, cho nên nói chuyện khá tùy tiện, cô đừng để bụng...”
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh mặt không nói lời nào.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương đi ra chào hỏi cả nhà ông chủ, cũng không tính tiền, trực tiếp dẫn Nhuế Lãnh Ngọc lên núi.
“Mao Sơn tổng cộng có ba ngọn núi, phía trước song song hai ngọn này đều là cảnh khu, những kiến trúc này đều là về sau xây, lừa gạt du khách, ngắm nghía chút là được rồi, nhưng có chỗ không tệ, tôi dẫn cô đi dạo một chút.”
Diệp Thiếu Dương mang theo cô từ một con đường nhỏ xuống núi, vòng mấy vòng, tới trong một thung lũng.
Một dòng suối nhỏ từ giữa đó xuyên qua, dọc theo bên suối xây dựng một hành lang dài, cổ kính, Nhuế Lãnh Ngọc liếc một cái nhìn ra không phải kiến trúc hiện đại.
Một bên khác của hành lang dài dựng sừng sững một ít kỳ phong quái thạch, chằng chịt có hứng thú, mấy chỗ cảnh điểm ngay cả cùng một chỗ, xứng thượng ánh chiều tà ánh chiều tà, nhìn qua quả thật không sai.
“Nơi này rất khá, vì sao chưa bị khai phá?” Nhuế Lãnh Ngọc có chút tò mò.
“Đây là nơi trong quá khứ Mao Sơn tổ sư thanh tu, sư phụ tôi thích, thường xuyên một mình đến nơi này đi dạo, sợ bị du khách quấy rầy, cho nên không cho khai phá thành cảnh khu, chỉ có đệ tử Mao Sơn có thể tới nơi này.”
Hai người theo hành lang dài đi đến điểm cuối, tới một lương đình bát giác ngồi xuống, ngoài đình có dòng suối hội tụ thành hồ sâu, bên trong có không ít rùa và cá bơi, rất có tình thú.
Ở lương đình nghỉ ngơi một lát, thấy sắc trời tối hẳn, Diệp Thiếu Dương liền dẫn cô đi vòng đường nhỏ lên phía sau núi, kết quả mới đi chưa được mấy bước, đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải của mình.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy vẻ mặt hắn không đúng, ghé lên nhìn, chỉ thấy một cái trong năm luồng hồn ấn trong lòng bàn tay hắn phóng ra ánh đỏ nhàn nhạt. “Làm sao vậy?”
“Qua Qua đã bị thương, đang chạy tới!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng “Phốc” vang lên, hai người vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy đầm nước kia bên ngoài lương đình bọt nước văng tung tóe, một bóng người từ trong đó bắn ra, rơi ở trong bụi cỏ, lăn vài cái, từ trên mặt đất ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cuống quýt nói: “Lão đại cứu ta!”
Chưa đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, chỉ thấy lại một bóng người từ trong nước chậm rãi vươn lên, là một kẻ cao gầy, nhìn qua bốn mươi mấy tuổi, sắc mặt vàng như nến, không có một chút biểu cảm.