Mặc áo bào trắng, đầu đội một cái mũ rất cao, bên trên viết bốn chữ “Nhất kiến phát tài”, tay trái cầm một cây bổng khóc tang.
Tay phải cầm một chuỗi xiềng xích đen sì, một đầu xiềng xích là cái móc thật lớn, nhìn qua tạo hình giống với địa ngục Câu Hồn Tác của Diệp Thiếu Dương.
Toàn thân người áo bào trắng bị một luồng ánh sáng xanh lét bao bọc.
Bạch Vô Thường!
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc theo bản năng đều lui một bước.
Hắc Bạch Vô Thường chính là thủ hạ của Diêm La vương, trên danh nghĩa là câu hồn sứ giả, trên thực tế rất ít đến dương gian, bình thường quỷ hồn của người thường tự có đám quỷ kém kia đến câu, chỉ có gặp được nhân vật quan trọng mới ra màn.
Tỷ như sát tinh ma đầu, trên người lệ khí quá nặng, cho dù là lúc sắp chết, quỷ sai bình thường cũng không dám tới gần, hoặc là có một số pháp sư pháp lực quá sâu, sau khi chết quỷ sai bình thường cũng không khống chế được vong hồn, mỗi khi tới những thời điểm này, Hắc Bạch Vô Thường mới sẽ ra mặt.
Hắc Bạch Vô Thường chỉ cần đến dương gian, tất nhiên là tác hồn, hơn nữa tuyệt không đi không, là tử thần danh xứng với thực.
Hai huynh đệ này quan chức không tính là cao, nhưng bởi vì chỉ hướng một mình Diêm La vương chịu trách nhiệm, người khác cho dù là diêm vương chín điện khác cũng không cách nào sai phái, quyền lực rất lớn, vậy âm thần cũng không dám đắc tội hai người bọn họ.
Cho nên Diệp Thiếu Dương vừa thấy Bạch Vô Thường lộ mặt, đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức biết sự tình trọng đại, tiến lên vài bước, phủi phủi tay áo, khom người chắp tay một cái, nói: “Mao Sơn đệ tử Diệp Thiếu Dương ra mắt thất gia, ở đây có lễ.”
Bạch Vô Thường tên tục Tạ Tất An, người ta xưng là thất gia, Hắc Vô Thường tên Phạm Vô Cứu, người ta gọi là bát gia, lúc còn sống là một đôi huynh đệ kết nghĩa.
Nhuế Lãnh Ngọc ở phía sau cũng đơn giản hành lễ, bày tỏ thân phận pháp sư của mình.
Trên mặt Bạch Vô Thường không có bất cứ biểu cảm nào, đứng ở trên mặt nước, mở miệng, phát ra thanh âm chói tai nhưng nghiêm nghị: “Phụng chỉ bắt hồn, kẻ không liên quan lui tránh!”
Hắc Bạch Vô Thường này là nghiêm túc nhất, so với Thôi Phủ Quân còn khó nói chuyện hơn, Diệp Thiếu Dương là biết, chưa từng có qua lại gì với bọn họ, cũng không muốn giao tiếp, nhưng trước mắt không muốn giao tiếp cũng không được, lập tức lại chắp tay, cung kính nói: “Thất gia hiển linh, vì việc gì?”
Bạch Vô Thường đánh giá hắn một cái, minh nhãn thông thiên, liếc một cái liền nhìn ra hắn là thiên sư, cũng không thể quá không nể mặt, vì thế dùng Chiêu Hồn Phiên chỉ Qua Qua: “Tróc nã du hồn.”
Diệp Thiếu Dương kinh hãi, nhìn Qua Qua một cái, Qua Qua vẫn ngồi ở trên mặt cỏ, khóe môi treo một tia máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, nhìn qua rất đáng thương.
Diệp Thiếu Dương nhướng mày, nói: “Thất gia, không phải ta lắm lời, hắn cũng không phải dương gian chi quỷ, luôn luôn qua lại ở phụ cận âm ty, xem như âm ty ngầm đồng ý, cũng chưa từng làm việc xấu, thất gia bắt hắn làm gì?”
Bạch Vô Thường hừ một tiếng: “Lẽ ra bổn tọa làm việc, ngươi cũng không có quyền hỏi đến, nhưng niệm ngươi là thiên sư, trái lại có thể nói cho ngươi một ít, bổn tọa truy bắt tội phạm quan trọng, quay về âm ty, đi ngang qua cầu Nại Hà, chỉ thấy thằng nhãi này dẫn một đôi quỷ tốt Thái Âm sơn, ý đồ xông qua địa giới.
Việc phạm giới như thế, đương nhiên phải theo pháp luật bắt hỏi, thẩm cho kỹ, không ngờ thằng nhãi này thế mà lại kháng pháp, ta một đường đuổi theo, mới tới nơi đây, hiện muốn đem hắn tróc nã, ngươi thân là thiên sư, biết được tam giới ngũ luật, còn không lui.”
Qua Qua chưa đợi hắn nói xong đã hô: “Ta oan uổng, hai gia hỏa này là tới bắt ta, ta cùng đường mới chạy đến cầu Nại Hà, thất gia không đi bắt bọn họ, ngược lại tới bắt ta làm gì!”
Bạch Vô Thường phẫn nộ quát: “Là đúng hay sai, ngươi theo bổn tọa đi Sâm La điện nói kỹ là được, còn nữa cho dù ngươi là vô tâm, dù sao cũng phạm vào điều cấm, bổn tọa bắt ngươi còn có sai?”
Qua Qua lau tơ máu khóe miệng, ủy khuất nói: “Ngươi cũng đã nói, cho dù vô tâm cũng là phạm sai lầm, ta nào dám theo ngươi đi Sâm La điện, tùy tiện cho ta chút trách phạt, ta cũng thừa nhận không nổi.”
“Còn dám già mồm!” Bạch Vô Thường vung Câu Hồn Tác, hướng Qua Qua đánh tới, quỷ lực mạnh mẽ, Qua Qua biết không thể phản kháng, theo bản năng giơ đôi tay che, đột nhiên cảm thấy bên hông căng lên, bị người ta lôi đi, ngẩng đầu nhìn, là Diệp Thiếu Dương dùng Câu Hồn Tác đem hắn kéo đến phía sau, lúc này mới thở phào một cái.
Diệp Thiếu Dương thấy Bạch Vô Thường trừng mắt nhìn tới, chắp tay nói: “Tôi cũng coi như nghe hiểu rồi, chuyện này thật sự là hiểu lầm, xin thất gia giơ cao đánh khẽ, thả hắn một lần, lần sau tái phạm, xử phạt gấp đôi.”
Bạch Vô Thường cười âm trầm: “Vốn sự tình thật ra không lớn, nhưng thằng nhãi này trên đường chạy trốn hướng bổn tọa động thủ, lớn mật làm bậy, nhất định phải trị tội không tha, ngươi mau chóng rời đi, đừng chậm trễ bổn tọa chấp pháp!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, biết giải thích là không được nữa, đành phải khẩn cầu nói: “Tiểu tử này là quỷ phó của ta, tốt xấu gọi ta một tiếng lão đại, thất gia nể mặt ta, giơ cao đánh khẽ, quay đầu ta đốt thêm chút tiền cho thất gia. Xin cảm tạ!”
“Đừng nói nhảm.” Bạch Vô Thường đem Chiêu Hồn Phiên chống xuống đất, một đạo quỷ khí trang nghiêm lan tràn ra, lớn tiếng nói: “Diêm vương bảo ngươi canh ba chết, ai dám để ngươi đến canh năm! Bổn tọa nói nhiều với ngươi như vậy, đã đủ nể mặt rồi, quỷ này bổn tọa nhất định phải bắt, ngươi lại cản trở bổn tọa chấp pháp, không thiếu được ngay cả ngươi cũng cùng nhau mang đi!”
Diệp Thiếu Dương nghe được một phen nói chuyện này, thở dài, quay đầu nhìn Qua Qua: “Ngươi chọc vào ai không tốt, chọc tới hắn, thật sự là bị ngươi hại chết rồi!”
Qua Qua miễn cưỡng cười, đứng dậy nói: “Ta vốn chỉ là muốn kích hoạt hồn ấn, mượn cơ hội chạy đến nhân gian, trốn thêm một lúc, không ngờ hắn theo tới. Lão đại đừng làm khó dễ, hắn đã khó nói chuyện, ta theo hắn đi một chuyến là được, ngươi yên tâm ta không sao.”
Nói xong cất bước, bước chân tập tễnh đi về phía Bạch Vô Thường bên kia.
Đã trốn lâu như vậy, nó đương nhiên không chịu theo Bạch Vô Thường trở về, hơn nữa bây giờ còn gánh tội danh tập kích âm thần, nhưng vì Diệp Thiếu Dương không khó xử, nó cũng chỉ có thể đền tội, không có một chút oán hận.
Đột nhiên, một bàn tay đè lại bờ vai của nó, làm nó không thể động đậy, quay đầu nhìn lại, Diệp Thiếu Dương có chút tức giận nhìn nó: “Ta chỉ là mắng ngươi gây họa, có lúc nào bảo ngươi đi?”
Qua Qua ngẩn ra, nháy mắt hiểu, thất thanh nói: “Lão đại không được đâu, hắn là âm phủ chính thần...”
“Cút trở về cho ta!” Diệp Thiếu Dương một tay đem nó kéo tới phía sau, xoay người, nhìn Bạch Vô Thường, thanh âm có chút lạnh đi, chắp tay nói: “Thất gia, ta kính ngươi là chính thần, một mực nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngươi đừng có ép người quá đáng.”
Bạch Vô Thường vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Ép ngươi thì thế nào, ngươi thân là thiên sư, dám bao che khâm phạm?”
Diệp Thiếu Dương hơi ngẩng đầu, cười một cái: “Thất gia đừng chụp mũ, dù sao tiểu quỷ này, ngươi hôm nay không mang đi được đâu.”
Bạch Vô Thường giận dữ, ngược lại tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Ngươi còn dám động thủ với bổn tọa hay sao?”
“Không dám, nhưng nếu thất gia ép người quá đáng, tôi cũng chỉ có phụng bồi.” Diệp Thiếu Dương vung ra Câu Hồn Tác, chỉ chỉ Qua Qua phía sau: “Nó là quỷ phó của ta, ta không thể nhìn nó bị người ta bắt đi, ai tới cũng không được, đừng nói là Tạ Tất An ngươi, cho dù là Diêm La vương tự mình đến, cũng như vậy thôi!”