“Ồ ồ, vậy ngài là Diệp Thiếu Dương sư huynh!” Thiếu niên lúc này mới nói đúng, nhiệt tình bắt chuyện, Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên là Tô Khâm Chương, là ngoại môn đệ tử, mới nhập môn không lâu, bởi vì tay chân nhanh nhẹn được chọn đến nội môn làm việc vặt.
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, trách không được trong phòng sạch sẽ như vậy, mình còn cho rằng lão già kia đổi tính rồi, thì ra là kiếm được tên làm việc vặt.
Đã là giúp việc sư phụ kiếm, Diệp Thiếu Dương cũng liền không khách khí, bảo hắn pha một ấm trà đem tới, sau đó đuổi đi, kiếm hai cái bồ đoàn, ném cho Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Qua Qua là quỷ, thân thể cũng sẽ không bị bẩn, trực tiếp an vị trên đất.
Xem Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, thảnh thơi uống trà, Tứ Bảo buồn bực nói: “Lão đại, sư phụ ngươi không phải bảo úp mặt vào tường sao?”
“Úp cái quỷ đầu to nhà ngươi!” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn nó một cái: “Đó là cố ý nói cho Bạch Vô Thường nghe. Lại nói bản thiên sư từ trước tới giờ chưa từng úp mặt vào tường!”
“Ha ha, lão đại uy vũ.” Qua Qua không quá lộ liễu nịnh bợ một câu, vẫn bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấu.
“Bớt nịnh bợ, ngươi mau đem tình huống nói một lần, ngươi sao có thể bị quỷ tốt Thái Âm sơn nhằm vào?”
Qua Qua buông tay nói: “Còn không phải những kẻ đó, quả thực như thuốc cao bôi trên da chó, cứ mãi phái người đến bắt ta, lần này đến nhiều, ta đánh không lại, cũng chỉ đành dọc theo Ấm Thủy hà chạy, chạy mãi đến cầu Nại Hà, ta nghĩ bên cầu có đầu trâu mặt ngựa gác, chúng nó không qua được, ta liền an toàn.
Chúng nó cũng quả thật không dám đi theo, nhưng lại dẫn tới tên tử thần mặt trắng kia nhằm vào, chuyện sau đó ngươi cũng biết...”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi: “Hắn mới đầu biết quan hệ của ta và ngươi không?”
“Cái này... Ồ, hắn từng hỏi ta, có phải quỷ phó của ngươi hay không, ta nói phải, hắn liền nói ta ỷ vào có chủ nhân là thiên sư, không để giới luật địa phủ vào mắt cái gì đó, liền muốn bắt ta.”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười, quả nhiên là như thế.
“Lão đại, vừa rồi ngươi đấu pháp với Bạch Vô Thường, hình như cũng chưa dùng ra thực lực nhỉ?”
“Đâu chỉ là chưa ra thực lực, căn bản là chưa đánh thật.” Nhuế Lãnh Ngọc tiếp nhận đề tài, còn muốn nói cái gì, Diệp Thiếu Dương hướng cô làm cái động tác tay chớ có lên tiếng.
“Quỷ thần có tai, tạm thời đừng nói lung tung.” Diệp Thiếu Dương cười cười: “Đừng uổng phí một phen khổ tâm của người ta.”
Hồi tưởng lại cả sự kiện, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nói, Bạch Vô Thường diễn quá giống thật, không riêng gì ngay từ đầu sắc mặt cả vú lấp miệng em đó, cho dù là trong chiến đấu, hắn cũng biểu hiện đắc ý, vẻ mặt khinh thường, ai không biết nhìn qua, thật giống như Bạch Vô Thường là cố ý muốn làm nhục hắn, mới chưa dùng ra toàn lực.
Thậm chí ngay cả lúc làm phép, ngay cả chú ngữ cùng tâm pháp cũng một năm một mười nói ra: dù sao ngươi trốn không thoát lòng bàn tay của ta, cho dù nói cho ngươi tránh né như thế nào thì đã làm sao, mệt chết tươi ngươi!
Cuối cùng Thanh Vân Tử đi ra hoà giải, gặp dữ hóa lành, đem một trận sóng gió bình ổn...
Diệp Thiếu Dương nhìn thấu tất cả cái này, nhưng có một vấn đề trung tâm lại không được giải thích: Bạch Vô Thường, vì sao phải dạy mình bí pháp sử dụng Câu Hồn Tác?
Mình căn bản không quen biết hắn, một thiên sư nhân gian, một âm ty chính thần, chưa từng có qua lại, hắn sao lại đột nhiên nghĩ tới truyền thụ mình “Đâu Suất Bát Quái Tiên” loại pháp thuật phải phối hợp âm chú thi triển này?
Chẳng lẽ chỉ là vì mình tay cầm Câu Hồn Tác, nhưng không phát huy ra uy lực lớn nhất, hắn nhìn mà không thoải mái?
Diệp Thiếu Dương không cho rằng Bạch Vô Thường là người thích chõ mõm vào như vậy.
Nghĩ đến Thanh Vân Tử cuối cùng ra mặt, chấm dứt vở diễn này, trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, chẳng lẽ, tất cả cái này đều là sư phụ an bài?
Dưới núi, Thanh Vân Tử từ trong tay Bạch Vô Thường tiếp nhận sợi Câu Hồn Tác kia của Diệp Thiếu Dương, trên mặt vẫn đang treo một nụ cười lấy lòng: “Lão Thất, chuyện này cứ quyết như vậy, ta trở về đốt cho ngươi năm mươi cây hương nến tốt nhất, năm mươi đao tiền giấy...”
“Hả?” Bạch Vô Thường giận nói: “Năm mươi đao làm sao đủ, ít nhất một trăm đao!”
“Được rồi được rồi. Cứ như vậy nha, ngươi đi xuống cũng đừng nói lung tung.”
Bạch Vô Thường hừ một tiếng.
Thanh Vân Tử thu lại nụ cười, thấp giọng hỏi: “Phía dưới thật sự sắp khai chiến rồi?”
“Ngắn nhất ba tháng, dài nhất một năm, tất nhiên khai chiến.” Bạch Vô Thường cũng thay đổi sắc mặt, nói.
Thanh Vân Tử chậm rãi gật đầu, nói: “Thái bình ngàn năm, giết chóc lại nổi lên, chỉ là không biết trường kiếp nạn này sẽ ứng ở trên người ai.”
Bạch Vô Thường trầm mặc không nói gì, đứng dậy đi đến bên cạnh đầm nước kia, quay đầu nhìn Thanh Vân Tử một cái, ý vị sâu xa nói: “Ngươi có thể về hưu rồi.”
Thanh Vân Tử cười ha ha: “Ta đã sớm về hưu.”
“Lão đại, sư phụ ngươi với ngươi, rốt cuộc ai lợi hại?” Qua Qua nhớ tới tình huống lúc trước thầy trò hai người đấu pháp ngắn ngủi, tò mò hỏi.
“Nói nhảm, lão là sư phụ ta, ngươi nói hai chúng ta ai lợi hại?”
“Cũng không nhất định, ví dụ trò giỏi hơn thầy cũng có rất nhiều.” Qua Qua nói: “Hơn nữa ngươi có được độn giáp thiên thư, tiên thiên bát quái vân vân các thứ tốt, sư phụ ngươi hẳn là không biết những thứ này chứ?”
“Thiên thư cùng tiên thiên bát quái, bao gồm Lạc Thư, ta đều chưa học hết. Sư phụ ta quả thật chỉ biết Mao Sơn nội môn pháp thuật, nhưng đã tu luyện đến mức đăng phong tạo cực, bài vị cũng cao. Trương Vô Kỵ biết Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di gì đó, đánh thắng được Trương Tam Phong chỉ biết Thái Cực quyền sao?”
Qua Qua gãi đầu, nói thầm: “Cái này cũng có thể so sánh.”
Diệp Thiếu Dương giải thích: “Thật ra sư phụ ta lúc trẻ tuổi tư chất tầm thường, nhưng nghe nói, một ngày nào đó lão ở bên cạnh cái đầm nước kia chúng ta từng tới ngẩn người, xem rùa cá tranh mồi, đột nhiên ngộ ra Thái Cực đại đạo, sau đó pháp lực mới đột nhiên tăng mạnh, lại khổ tu mấy chục năm, một tay phù ấn thuật, ở toàn bộ đạo môn, không sai biệt lắm là tồn tại vô địch, sợ là chỉ có mấy lão đạo sĩ kia của Huyền Không quán có thể so sánh chút.”
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên một chuỗi tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền biết là Thanh Vân Tử, vội vàng bảo hai người đứng dậy, quả nhiên không qua bao lâu, cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Thanh Vân Tử một mình đi đến, vừa vào cửa đã đem Câu Hồn Tác ném đến trong lòng Diệp Thiếu Dương, không nói một lời.
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Con đang lo Câu Hồn Tác không cầm về được, vẫn là sư phụ tinh tế.”
“Ngươi giỏi lắm nha.” Thanh Vân Tử trừng mắt nhìn, vừa muốn phát tác.
Diệp Thiếu Dương ghé lên, vô cùng thân thiết ôm lấy bờ vai của lão: “Sư phụ, con nhớ người mà, con còn tưởng rằng đời này không gặp được người nữa.”
“Phi phi, ta còn chưa chết!” Thanh Vân Tử lườm hắn một cái, nhìn khuôn mặt hắn cười méo mó, âm thầm thở dài, gặp phải loại vô lại này, thật sự là muốn tức giận cũng không giận nổi.
Ánh mắt Thanh Vân Tử đảo qua Nhuế Lãnh Ngọc và Qua Qua, ở trên mặt hai người đều dừng lại một hồi, ánh mắt có chút phức tạp.
Nhuế Lãnh Ngọc là tán tu, không thể hành lễ tông môn, đứng dậy hướng Thanh Vân Tử gật đầu một cái: “Thanh Vân đạo trưởng.”
Qua Qua lại không biết nên gọi Thanh Vân Tử là gì, bản thân là quỷ, nhìn thấy Thanh Vân Tử đạo môn tông sư như vậy, có chút nhút nhát, sờ tai, ngượng ngùng cười: “Gia gia...”