Khóe miệng Thanh Vân Tử giật giật: “Tuổi ngươi lớn hơn ta, ta nên gọi ngươi gia gia.”
Qua Qua hoảng hốt xua tay: “Ta là quỷ mà, tâm tính không thay đổi, chỉ là đứa trẻ con, hắc hắc. Ngài là sư phụ của lão đại ta, so với ta lớn hơn hai bối phận, tự nhiên là gia gia.”
Thanh Vân Tử muốn nói cái gì, miệng mở ra lại ngậm lại, ý bảo mọi người ngồi xuống, bản thân cũng kéo cái bồ đoàn tới, ngồi ở đối diện ba người, ánh mắt nhìn quét Diệp Thiếu Dương, nói:
“Ngươi một đường này xuống núi, bản lãnh không ra sao, tính tình trái lại lớn, cũng dám động thủ với cả Bạch Vô Thường, để cho ngươi tiếp tục lăn lộn, chỉ sợ địa phủ cũng dám xông vào.”
Qua Qua vừa nghe, trong lòng đắc ý, cười xấu hổ nói: “Gia gia ngài không biết, lão đại ta từng đi địa phủ, còn từng đánh một trận với Tam pháp vương của Luân Hồi ti...”
“Ngươi câm miệng!” Diệp Thiếu Dương đạp một cước, Qua Qua cuống quít né tránh.
Diệp Thiếu Dương dời đến bên người Thanh Vân Tử, đỡ bờ vai của lão, thấp giọng nói: “Lão gia tử ngài nói thật, chuyện này có phải ngài an bài hay không, này này, đừng chống chế. Người nói thật với con.”
Thanh Vân Tử muốn nói lại thôi, đứng dậy đem cửa khép lại, từ tay áo trượt ra bút chu sa, ở trên cửa nhanh chóng vẽ vài nét bút, lúc này mới yên tâm trở lại trên bồ đoàn của mình, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ngươi cũng đã nhìn ra, ta sẽ nói thẳng. Chuyện này cũng không phải ta chủ trương, là hắn tìm tới ta trước...”
Diệp Thiếu Dương chấn động, vốn còn cho rằng sư phụ chủ động mua được Bạch Vô Thường, đến dạy mình tiên pháp Câu Hồn Tác, cái này còn có thể lý giải, nếu là Bạch Vô Thường tự mình tìm đến, nvậy vấn đề này sẽ sâu xa.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn lão, chờ câu dưới.
Thanh Vân Tử lại lắc lắc đầu: “Chuyện này, ta cũng biết không rõ ràng lắm. Pháp sư chúng ta luôn luôn chỉ để ý chuyện nhân gian, âm thần quản âm phủ, Bạch Vô Thường chạy đến nhân gian tìm người truyền thụ âm chú, theo ta biết vẫn là lần đầu tiên, có thể là muốn bồi dưỡng ngươi đi.”
“Bồi dưỡng con?” Diệp Thiếu Dương bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh: “Chẳng lẽ là muốn con đi làm âm thần? Con còn chưa muốn chết đâu sư phụ, con còn chưa lấy vợ đâu, người còn chưa có cháu bế đâu, người nhẫn tâm sao!”
Thanh Vân Tử trợn trắng mắt: “Vậy ngươi mau chóng kết hôn, sinh đồ tôn cho ta dẫn dắt, ngươi chết sống ta mặc kệ.”
“Ta kháo, người là sư phụ của con sao!” Diệp Thiếu Dương mắng to: “Bằng không người đi làm âm thần, ngươi lợi hại hơn con.”
Thầy trò hai người bắt đầu đấu miệng.
Nhuế Lãnh Ngọc và Qua Qua ở một bên nghe mà tương đối cạn lời, đôi thầy trò này cũng kỳ quái, rủa đối phương đi chết.
Thanh Vân Tử lúc này mới nghĩ đến có người ngoài ở đây, có tổn hại hình tượng tông sư của mình, vỗ một phát lên đầu Diệp Thiếu Dương, ho khan hai tiếng, nói: “Nói chính sự với ngươi đây, nay Thái Âm sơn động tác rất lớn, nhắm chừng sắp khai chiến với âm ty, Bạch lão thất dạy ngươi âm chú, nhắm chừng là muốn mượn sức ngươi, đến lúc đó giúp đỡ nghênh địch...”
“Như vậy...” Diệp Thiếu Dương có chút giật mình: “Vì sao tìm tới con, con cũng không phải nhân vật lợi hại gì, hơn nữa con căn bản không muốn tham dự tranh chấp Quỷ Vực.”
Đối với tình huống Thái Âm sơn rục rịch, hắn trước đó cũng có một chút hiểu biết, cho nên nghe cũng không phải quá giật mình.
Thanh Vân Tử nói: “Cũng nói rồi, ta cũng không rõ lắm, ta cũng từng hướng Bạch lão thất hỏi thăm, đây rốt cuộc là ý tứ cá nhân hắn, hay là bên trên có người nào bảo hắn làm, nhưng hắn lại không nói, cái này cũng không trách hắn, hướng pháp sư nhân gian truyền thụ âm chú, đây là phạm giới rất lớn, cho nên hắn mới nhọc lòng nghĩ biện pháp này, cho dù có người nhìn thấu, hắn cũng có thể chối sạch.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu: “Con đã nói mà, hắn nếu thật muốn đối phó con, cây Chiêu Hồn Phiên kia vừa động, con sợ là thật sự không chống đỡ được.”
Qua Qua xoa ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Đáng thương ta còn bị hắn đánh một chưởng, mặt hàng này diễn trò cũng không biết nhẹ một chút.”
Thanh Vân Tử nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều, ngươi đã có Câu Hồn Tác trong tay, hắn cũng đã dạy ngươi âm chú sử dụng, không học thì uổng không học, bộ Đâu Suất Bát Quái Tiên đó của hắn, thủ quyết cùng chiêu thức ngươi nhớ rồi chứ?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu: “Quay về luyện tập thêm một chút, hẳn là có thể nắm giữ, thứ này uy lực quả thật rất lớn, thích hợp quần công.”
Long Tuyền Kiếm chủ công, Thái Ất Phất Trần chủ thủ cùng phụ trợ, Diệt Linh Đinh gần người, nếu mình luyện được Đâu Suất Bát Quái Tiên này, tương đương ngay cả pháp thuật quần chiến cũng có... Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng tràn đầy vui mừng.
Thanh Vân Tử nhìn Diệp Thiếu Dương, vuốt cái cằm thưa thớt mấy sợi râu, nói: “Mới vừa rồi ngươi không biết chân tướng, loại biểu hiện đó... Ta hỏi ngươi, ngươi lúc ấy có từng nghĩ tới, chuyện này kết thúc như thế nào hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: “Chưa từng nghĩ, chỉ muốn đánh trước nói sau, dù sao con không thể để hắn đem Qua Qua mang đi.”
Ánh mắt Qua Qua lóe lên, cúi đầu.
Thanh Vân Tử lại nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc: “Cô nương pháp lực cũng không thấp, hẳn là hiểu được quy tắc giới pháp thuật, cô lúc ấy có gan giúp tiểu vương bát đản này, chưa từng nghĩ tới hậu quả?”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, thản nhiên nói: “Tôi làm việc không nghĩ hậu quả, đáng giá là được.”
Hai chữ “Đáng giá”, làm trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, rất đáng thưởng thức.
Thanh Vân Tử lắc đầu cười khổ: “Các ngươi lũ nhỏ này nha... Lá gan thực sự không nhỏ.”
Qua Qua cười hắc hắc: “Gia gia đừng nói, không riêng gì mấy người chúng ta, lão đại còn có mấy yêu phó quỷ phó, bất cứ một ai xảy ra chuyện, mọi người còn lại đều sẽ toàn lực giúp, mọi người náo nhiệt một hồi, đâu để ý hậu quả gì, hồn phi phách tán thì sao.”
Diệp Thiếu Dương cũng cười nói: “Sư phụ người cũng đừng trách con, đổi thành con bị người ta bắt nạt, ngài lão còn có thể ngồi xem mặc kệ?”
“Ta đương nhiên mặc kệ.” Thanh Vân Tử hừ một tiếng: “Ta trốn còn không kịp. Được rồi, hôm nay đã khuya, ngày mai nói sau, ta ngủ đây.”
Thanh Vân Tử đứng dậy, đến bên ngoài gọi Tô Khâm Chương, bảo hắn hỗ trợ đem phòng của Diệp Thiếu Dương thu dọn một chút, phân phó xong, liền muốn chuồn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đi qua ngăn lão lại, nói: “Người làm địa chủ, tốt xấu an bài căn phòng cho bạn con chứ.”
Thanh Vân Tử sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc: “Sao, các ngươi không ở cùng nhau?”
“Con thật ra muốn, phi phi...” Diệp Thiếu Dương dùng sức vả miệng, không cẩn thận đem lời trong lòng nói ra, đỏ mặt nói: “Sư phụ nói cái gì thế, đây là bạn của con, không phải...”
Thanh Vân Tử lập tức mắng: “Ngươi tiểu vương bát đản này, lúc xuống núi nói như thế nào, tìm được nàng dâu thì dẫn lên núi, thật không dễ gì mang đến một người, hóa ra còn chưa phải?”
Diệp Thiếu Dương quẫn bách không thôi, đành phải dỗ vài câu, bảo Tô Khâm Chương an bài cho Nhuế Lãnh Ngọc một gian sương phòng, tự mình đem đệm chăn đưa tới.
Trong phòng có nhà vệ sinh, hoàn cảnh cũng không tệ, Nhuế Lãnh Ngọc cũng không có gì để nói.
Diệp Thiếu Dương đem cô dàn xếp xong, lúc này mới trở lại phòng mình.
Thời gian rất lâu chưa trở về, căn phòng tất cả vẫn như trước, vẫn là bộ dáng cũ. Diệp Thiếu Dương đem Tô Khâm Chương đuổi đi, tự mình thu thập vệ sinh một chút, dùng nước nóng năng lượng mặt trời tắm rửa một cái, thoải mái nằm ở trên giường, Qua Qua bị thương, trực tiếp chui vào trong chăn nghỉ ngơi.