Diệp Thiếu Dương nằm một hồi, lại dậy mặc quần áo, cầm lấy Câu Hồn Tác, tới sân sau, trước tiên ở trong đầu nhớ lại một lần các tâm pháp chú ngữ Bạch Vô Thường niệm, phối hợp pháp quyết, làm quen một lần, sau đó mới vung Câu Hồn Tác, từ đầu tới đuôi luyện một lần.
Mặc kệ sử dụng bất cứ pháp khí nào, nhìn qua rất giống là lộ số võ thuật trong thế tục, nhưng trên bản chất là dựa vào chú ngữ phát động, dấu vết vung pháp khí, cũng là dựa theo quy tắc pháp thuật, giống như vẽ bùa và múa kiếm gỗ đào, quyết định thực lực là cương khí bản thân mạnh yếu cùng lực chấp hành đối với phù chú, có sự khác biệt về bản chất với võ thuật.
Qua một lần, Diệp Thiếu Dương đối với môn pháp thuật này cũng đã có sự quen thuộc nhất định, lần thứ hai liền tự nhiên hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cương khí ngưng tụ ở trên Câu Hồn Tác, hình dạng như ngọn lửa, nhìn qua rất uy phong cùng khí phách.
Diệp Thiếu Dương càng luyện càng hưng phấn, một hơi luyện tập mười mấy lần, thẳng đến khi dùng hết cương khí trong cơ thể, đặt xuống dừng lại, ngồi dưới tàng cây hòe già trong sân nghỉ ngơi.
Một bóng người từ cửa hông chậm rãi đi tới, Diệp Thiếu Dương không cần nhìn cũng biết là Thanh Vân Tử, thuận miệng nói: “Sư phụ còn chưa ngủ?”
Thanh Vân Tử đi đến bên cạnh hắn, dựa vào thân cây ngồi xuống, miệng ngậm một cái tẩu thuốc, nhìn qua giống lão nông làm việc ở trên núi.
‘Xoạch xoạch’ rít tẩu thuốc hai hơi, Thanh Vân Tử nói: “Thế nào?”
Diệp Thiếu Dương biết lão hỏi là chuyện luyện công, hưng phấn nói: “Luyện thêm mỗi một lần, có thể cảm nhận được thêm một ít biến hóa, pháp thuật âm chú quả thật rất khá, cũng chỉ có pháp thuật này, mới có thể phát huy uy lực chân chính của Câu Hồn Tác. Con bây giờ đã biết dụng tâm của Bạch Vô Thường.”
“Hả?”
“Câu Hồn Tác này vốn chính là phân phối cho âm thần, pháp sư nhân gian hầu như không có khả năng có được, con cũng là ngẫu nhiên mới có được, Đâu Suất Bát Quái Tiên này phải phối hợp Câu Hồn Tác, mới có thể phát huy ra uy lực, dùng ở trên tất cả pháp khí nhân gian đều không được.
Cho nên cho dù con đem môn âm chú pháp thuật này tiết lộ ra ngoài, người khác biết vô dụng. Nói cách khác, con nghĩ hắn cũng không dám mạo hiểm phiêu lưu truyền thụ cho con nhỉ. Dù sao con cũng không quen biết hắn, sư phụ người nói xem?”
Thanh Vân Tử gật gật đầu, trầm mặc không nói.
“Sư phụ, lần này con trở về, là có rất nhiều chuyện tìm ngài, bắt đầu nói từ sự kiện thế nào đây...” Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, trước tiên là nói ra mọi thứ có liên quan đồng giáp thi.
Thanh Vân Tử nghe xong, cũng có chút cả kinh.
“Đồng giáp thi, quả thật không dễ đối phó... Đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, nhưng đạo pháp có câu: quỷ yêu thi linh, tất có mệnh môn, đồng giáp thi này chỉ cần tháo đồng giáp, cũng chỉ là cương thi bình thường, không đủ gây sợ hãi.”
Diệp Thiếu Dương buông hai tay: “Ngài đây không phải nói nhảm sao, con nếu là có biện pháp khiến nó cởi giáp ngược lại đã tốt rồi.”
Thanh Vân Tử nói: “Đồng sợ nhất cái gì?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nghĩ nghĩ nói: “Muối?”
“Hắc hắc, mặc kệ là đồng giáp hay là thiết giáp, gặp muối là rỉ sắt, cường độ lập tức yếu bớt vài lần, thời gian hơi dài chút, tất nhiên bong ra, đối phó đồng giáp thi, hữu dụng nhất chính là muối.”
Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, đột nhiên lại nhíu mày nói: “Dùng muối ăn mòn đồng giáp cũng cần rất lâu nhỉ, cho dù con chờ được, đồng giáp thi có thể ngoan ngoãn cùng nhau chờ với con, nếu chạy mất, vẫn là tai họa.”
“Muối ăn bình thường đương nhiên không được, phải nồng độ cao mới được, trong biển có một số hòn đảo nham thạch, hàng năm bị nước ngâm, tầng ngoài hình thành diêm tinh, nồng độ mạnh nhất, dùng nó hòa vào nước, đối phó đồng giáp thi tuyệt đối không thành vấn đề, cho dù là thi vương, chỉ cần ngâm vài phút, giáp trụ cũng có thể tuột ra.”
Nói đến đây, Thanh Vân Tử lại lắc lắc đầu: “Nhưng diêm tiều như vậy rất khó tìm, chúng ta cũng chưa từng ra biển, tùy tiện đi tìm, biết đi đâu mà tìm?”
“Bắt buộc... Trong biển mới có?”
“Nói lời thừa, diêm tinh kia ít nhất phải có mấy trăm năm nước biển bốc hơi lên, mới có thể hình thành, mới có thể có loại nồng độ đó.”
Diệp Thiếu Dương thử hỏi: “A xít clohydric đặc dùng trong công nghiệp được không?”
Thanh Vân Tử gãi gãi đầu: “Ta cũng không biết, bằng không ngươi... Thử chút?”
“Thôi thôi. Thứ này mạng người lớn như trời, thử không tốt sẽ tai nạn chết người, vẫn là ổn thỏa chút tốt hơn. Nhưng biết đi đâu tìm diêm tinh?”
Thanh Vân Tử cười lạnh nói: “Ngươi không phải có yêu phó là giao nhân sao, bảo cô ta hỗ trợ là được, giao nhân thường trú biển sâu, tìm diêm tiều (tiều: đá ngầm, san hô) đối với bọn họ không phải việc gì khó.”
Diệp Thiếu Dương vỗ ót: “Đúng rồi, quên mất chi tiết này, con quay đầu tìm cô ấy!” Nghĩ lại: “Không đúng sư phụ, người làm sao lại biết con có yêu phó?”
Thanh Vân Tử trợn mí mắt: “Cái gì ta không biết? Ngươi còn có một đôi xà tinh yêu phó, còn có hai cô nương thích ngươi, nhưng hôm nay cô nương này không ở trong số đó...”
Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa quỳ: “Lão Quách nói cho ngài?”
“Ngươi đừng quản.”
Diệp Thiếu Dương đoán qua đã chuẩn, cũng không muốn rối rắm đề tài này, miễn cho bại lộ càng nhiều, nan đề đầu tiên đã giải quyết, vậy thì phải tiến hành hạng thứ hai.
Diệp Thiếu Dương bảo lão đợi thêm chút, trở về phòng đi đem ba lô cùng đai lưng của mình đều cầm tới, lấy ra Âm Dương Kính, mở phong ấn cho lão xem, cùng lúc đem tình huống của Tuyết Kỳ nói một lần.
Thanh Vân Tử nhíu mày lại, nói: “Nguyên hồn đã hủy, chỉ còn nguyên thần, thế này ta cũng không có cách nào, chỉ có thể đoạt xá.”
“Đoạt xá... Cái này con từng nghĩ, nhưng không có khả năng, cô ấy không có nguyên hồn, không đoạt xá được.”
Thanh Vân Tử gật gật đầu: “Ta có thể nghĩ đến, chỉ có một loại biện pháp, dùng thuật rút hồn, đem nguyên thần một người từ trong hồn thể rút ra đánh nát, chỉ để lại hồn thể và xác, dùng bí pháp nào đó củng cố trường tồn, như vậy cô ta có thể lấy nguyên thần tiến vào, dung hợp với hồn thể, hơn nữa khống chế xác chết, trở thành quỷ thi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền xua tay: “Cái này tuyệt đối không được, giết một người cứu một người, con thành cái gì.”
Thanh Vân Tử giống răn dạy trẻ con vỗ một phát lên đầu hắn: “Sư phụ sẽ dạy ngươi hại người sao, ta là nói tìm quỷ thi hiện có loại hình thái này, hại người cũng là người khác làm hại, ngươi nếu thực làm được, coi như là tích lũy âm đức.”
Diệp Thiếu Dương ủy khuất xoa xoa đầu, ở trước mặt sư phụ, thật sự là hình tượng thiên sư hoàn toàn không còn.
Cẩn thận suy nghĩ, thi thể loại hình thái này, trái lại cũng là có: thân thể không mục nát, hồn phách đầy đủ, chỉ là thiếu nguyên thần, vừa lúc có thể hợp nhất cùng hai người bọn Tuyết Kỳ...
Giống thủ linh đồng tử mình lúc trước từng tru sát chính là loại này, nhưng trong cơ thể thủ linh đồng tử rót đầy thủy ngân, ngược lại không thể dùng.
Thanh Vân Tử biết hắn đang nghĩ cái gì, nói: “Giống loại thi thể hình thái này, chỉ tồn tại trong mộ, cổ nhân ở phương diện bồi táng có đủ loại bí pháp, ngươi cần tìm một thân thể sạch sẽ, không thể có bất cứ thi khí gì, bằng không hậu hoạn vô cùng, hơn nữa ban ngày không thể xuất hiện. Đây là chuyện chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, thầm nghĩ mình vừa lúc muốn đi đào mộ của đồng giáp thi, đến lúc đó còn phải để ý một chút.
Đột nhiên trong đầu sinh ra một tưởng vui đùa đáng khinh ý: đem Tuyết Kỳ phóng thích ở trên người đồng giáp thi, cải tạo trở thành một siêu cấp quỷ thi... Hắc hắc, quá phong cách.