Lúc này, trên mặt gương Âm Dương Kính được Thanh Vân Tử nâng ở trong tay đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt người, Thanh Vân Tử nhìn thoáng qua nói: “Tiểu cô nương thật thanh tú, Thiếu Dương, đây là cô nương nọ ngươi nói sao, ồ, cô ta làm sao đi ra rồi?”
Trần Lộ vừa đáp xuống đất, liền hướng Diệp Thiếu Dương mắng: “Thằng nhóc, thế mà lại hướng trên mặt gương bỏ thêm phong ấn, hại ta không thể ra ngoài chơi!”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô, hướng Thanh Vân Tử giải thích: “Không phải cô ấy, cô ấy là...”
“Tôi là đại tẩu của cậu ta.” Trần Lộ tự mình giới thiệu nói: “Đại bá ngài là ai?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai: “Công công của cô.”
Trần Lộ sửng sốt, hiểu ra, lập tức quỳ xuống hành lễ. “Sư phụ, con là vợ đồ đệ của ngài.”
Thanh Vân Tử bị dọa toàn thân run rẩy, ‘Soạt’ một cái đứng bật dậy, giơ bàn tay hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới: “Ngươi tìm dâu quỷ cho ta sao!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh: “Không không, cô ấy là vợ của Đạo Phong... Không đúng, là tự xưng, Đạo Phong không thừa nhận.”
Lập tức đem thân thế lai lịch của Trần Lộ nói một lần.
Thanh Vân Tử thời điểm nghe được cô nói nhất định phải gả cho Đạo Phong, cả khuôn mặt đều tái đi.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai của lão, nói: “Con lúc trước còn nói, con chỉ là sư đệ của Đạo Phong, con thừa nhận vô dụng, sư phụ thừa nhận mới được...”
Thành công đem quả bóng đá cho Thanh Vân Tử, trong lòng Diệp Thiếu Dương vui vẻ, có thể coi như đã tìm được khổ chủ, hắc hắc, lão gia tử, bản thân ngài quyết đoán đi.
Còn xấu xa nháy mắt với Trần Lộ.
Trần Lộ ngầm hiểu, lập tức quỳ xuống đất, lời nói khẩn thiết nói một đoạn dài mình đối với Đạo Phong là thật tâm, khẩn cầu lão gia tử làm chủ...
Diệp Thiếu Dương thấy mặt Thanh Vân Tử lúc đỏ lúc trắng một lúc lại xanh, trong lòng Diệp Thiếu Dương vui sướng, mình bị quấn lấy lâu như vậy, cũng nên để lão đầu tử cũng thể hội một phen loại cảm giác này.
“Cái này... Chờ Đạo Phong trở về nói sau, khụ khụ, chờ hắn trở về nói sau.”
Thanh Vân Tử muốn lấy lệ, Trần Lộ nào chịu nghe, không ngừng cầu xin, nói đến chỗ khẩn thiết, còn ôm chân Thanh Vân Tử, tội nghiệp trực tiếp gọi sư phụ.
Thanh Vân Tử hoàn toàn hỗn độn, cuối cùng chỉ đành chịu thua: “Được, chờ nó trở về, ta bảo nó cưới cô là được.”
Trong lòng Trần Lộ nở hoa, nhưng nghĩ thấy không đúng, nhíu mày nói: “Sư phụ, hắn là người, con là quỷ, hắn làm sao cưới con chứ.”
“Vậy cô nói xem làm thế nào?”
“Con... Không biết, sư phụ người thần thông quảng đại, nhất định giúp con làm chủ, nghĩ biện pháp nha.”
Thanh Vân Tử khoát tay: “Cái này còn không đơn giản, ta đem nó đánh chết, làm một đôi vợ chồng quỷ với ngươi không phải là xong.”
Trần Lộ cả kinh, trực tiếp nói không thể.
“Sư phụ, con chỉ là muốn ở cùng với anh ấy, cũng không muốn anh ấy chết, sư phụ muốn biện pháp khác đi, xin ngài đó sư phụ.”
“Cô coi như có lý trí, chưa mất đi thiện căn.” Thanh Vân Tử khẽ gật đầu, khoát tay áo nói: “Được rồi chuyện này để ta từ từ nghĩ, cô tạm trở về, ta còn có chính sự cần bàn bạc với Thiếu Dương.”
Trần Lộ đạt mục đích, cũng không lằng nhằng, đắc ý nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hóa thành khói chui vào trong Âm Dương Kính.
Thanh Vân Tử ngồi trên mặt đất, một bàn tay chống cái trán, bộ dáng giống như rất mệt, không ngừng lắc đầu: “Oan nghiệt, oan nghiệt...”
Diệp Thiếu Dương liều mạng nhịn cười. Hắn biết sư phụ mềm lòng, sẽ đáp ứng, lão đầu này giống với mình, cũng không phải loại người thủ vững quy tắc.
Nếu thật là kẻ sĩ vệ đạo trong giới pháp thuật, nhìn thấy Trần Lộ, cho dù không một chưởng đập chết, cũng sẽ lập tức đưa vào âm ty xử lý.
Một lát sau, Thanh Vân Tử ngẩng đầu lên, tìm Diệp Thiếu Dương đòi Thái Ất Phất Trần.
Diệp Thiếu Dương tuy không nỡ bỏ, cũng chỉ đành từ trong đai lưng rút ra cho lão.
Thanh Vân Tử đón lấy, một tay nâng, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, trong ánh mắt lộ ra tình cảm thổn thức.
Loại vẻ mặt cùng ánh mắt này, là không nên xuất hiện ở trên đồ vật, trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, biết hắn là nghĩ tới Đạo Phong. Dù sao đây là vật Đạo Phong từng dùng, xem như tượng trưng cho hắn, nghĩ Long Tuyền Kiếm đối với mình cũng vậy.
“Hai người các ngươi đều là mệnh khổ, nhưng hắn khác với ngươi.”
Thanh Vân Tử tay nâng Thái Ất Phất Trần, thanh âm già nua từ từ nói,
“Ngươi tuy trúng thi độc sâu, nhưng lại là tiên thiên cương thể, gặp được ta, là trong minh minh có định sẵn, ta khi đó đã biết, ngươi sẽ kéo dài Mao Sơn đạo thống, nhưng hắn hoàn toàn trái ngược với ngươi.
Ta là ở trong một cổ mộ phát hiện hắn, đứa nhỏ một hai tuổi, trong cổ mộ kia có nữ bạt quấy phá, ta được người ta nhờ đi xuống bắt quỷ, ở trong âm sào của nữ bạt nhìn thấy xương trắng chồng chất, nhìn liền biết là người bị nữ bạt bắt tới luyện hồn mà chết.
Lúc ấy, Đạo Phong ngay tại trong đống xương trắng, đứa nhỏ một hai tuổi, trắng trẻo mập mạp, trong tay cầm đầu lâu đang chơi, cũng không khóc, vừa thấy ta liền nhếch miệng cười, bảo ta ôm...”
Diệp Thiếu Dương hít ngược một ngụm khí lạnh, hắn từ trước tới giờ chỉ biết là, Đạo Phong từ nhỏ là trẻ mồ côi, được sư phụ nuôi lớn, lại không biết gã thế mà có thân thế ly kỳ như vậy.
“Một đứa nhỏ hai tuổi, bị nữ bạt bắt đến cổ mộ... Cho dù nữ bạt đó bị người gặp được, chưa kịp đem đứa nhỏ ăn, nhưng trong âm sào đó quỷ khí cùng thi khí lan tràn, đừng nói là một đứa nhỏ hai tuổi, dù là hán tử thân cường thể tráng cũng không chống đỡ được nha!”
Thanh Vân Tử gật gật đầu: “Lúc ta đem nó bế lên kiểm tra, phát hiện trong cơ thể nó không có một tia quỷ khí và thi khí, không khác gì với người thường, cảm thấy ngạc nhiên, cho nên mới mang về nhận nuôi, chưa tặng cho bất luận người nào, nghĩ tương lai chậm rãi tra xét bí mật thân thể của nó, nhưng thẳng tới hôm nay, ta vẫn không biết căn nguyên bí mật này.
Ngươi là tiên thiên cương thể, kỳ tài tu đạo, mười lăm tuổi bái bài vị thiên sư, vi sư nói không sợ ngươi bành trướng, trừ lão tổ Diệp Pháp Thiện của ngươi, đạo môn trong lịch sử có ghi lại, chưa bao giờ nghe nói nhân vật số hai được như ngươi.
Nhưng Đạo Phong thì khác, tốc độ tu luyện của nó cũng nhanh kỳ lạ, nhưng thời điểm thi triển pháp thuật, trừ cương khí, luôn chứa một luồng hơi thở thần bí, ta không biết đó là cái gì, cũng từng hỏi nó, chính nó cũng không rõ...
Từ khi đó trở đi, ta liền mơ hồ biết, nó không phải người bình thường, đạo môn tuyệt đối không lưu được nó, nó có thể đi tới hôm nay hoàn cảnh này, ta tuy nhìn không thấu, nhưng tuyệt không kỳ quái.”
Thanh Vân Tử đột nhiên vươn một tay, cầm lấy tay Diệp Thiếu Dương, trên mặt mang theo một loại nụ cười bất đắc dĩ quái dị, thấp giọng thở dài: “Ta sao lại thu các ngươi một đôi kỳ quái này làm đồ đệ, ta không nhìn thấy chốn đi về của nó, ta cũng nhìn không thấy chốn đi về của ngươi.”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn lão, động dung nói: “Sư phụ, con nhất định đem Đạo Phong bắt về tặng cho người, đến lúc đó ngươi tra hỏi cẩn thận.”
“Nó không về được nữa.” Thanh Vân Tử nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt mang vài phần thương cảm, đột nhiên hỏi hắn một cái vấn đề không thể trả lời: “Nếu có một ngày, ngươi phải quyết đấu với Đạo Phong, phải giết chết nó, ngươi có thể làm được không?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt vài giây, giọng kinh ngạc nói: “Sư phụ —— “
“Trả lời ta.”