“Ặc... Không trách không trách.” Diệp Thiếu Dương dỗ cô như dỗ trẻ con.
Chanh Tử lúc này mới cười cười, lại ôm chặt Diệp Thiếu Dương, đem đầu rúc vào trong lòng hắn: “Lão đại, anh lâu như vậy cũng không triệu hồi em, người ta là nhớ anh đó...”
“Anh... Nam nữ có khác biệt, em buông ra trước!”
“Anh là chủ nhân của em mà, sợ cái gì.” Vẻ mặt Chanh Tử rất kỳ quái.
Diệp Thiếu Dương biết cô đối với mình không có tình yêu nam nữ gì, chỉ có loại tuyệt đối tín nhiệm và thân mật kia giữa chủ nhân cùng yêu phó.
Nhưng cô dù sao cũng là mỹ nữ, một mỹ nữ quấn khăn tắm cứ chui vào trong lòng mình, mình cũng không giữ được đâu.
Ở lúc Diệp Thiếu Dương đem cô đẩy ra bên ngoài, từ dưới cửa hai bóng người tiến vào: Qua Qua và Lâm Tam Sinh, liếc một cái nhìn thấy trong lòng Diệp Thiếu Dương ôm mỹ nữ tóc vàng, đều ngây người.
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.” Lâm Tam Sinh lấy tay che mặt, xoay người sang chỗ khác.
Qua Qua hướng Diệp Thiếu Dương cười cười: “Lão đại thật là nhìn không ra nha... Hắc hắc, ngươi làm đi, chúng ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, cái gì cũng chưa nhìn thấy...”
“Qua Qua!” Chanh Tử từ trong lòng Diệp Thiếu Dương đứng dậy, hướng Qua Qua quát.
“Lão Tam!” Qua Qua ngẩn ra, lúc này mới nhận ra là Chanh Tử, đầu tiên ngây ra, lập tức lại căng mặt lên, hai tay chống nạnh nói: “Ngươi nên gọi ta nhị ca!”
Chanh Tử đi qua, vỗ vỗ cái đầu tròn xoe của nó: “Biết rồi, ừm, lão Nhị.”
Qua Qua hầu như đứt hơi.
“Đều đừng quấy nữa.” Diệp Thiếu Dương sửa sang lại quần áo, nói với Chanh Tử: “Em đã kiếm được diêm tinh?”
Chanh Tử gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương bảo Qua Qua đi đem Tứ Bảo gọi tới, vốn đang muốn gọi Nhuế Lãnh Ngọc, nhưng nhìn thấy bộ dáng bây giờ của Chanh Tử, vẫn nhịn xuống.
Lâm Tam Sinh không dám nhìn thẳng mỹ nữ mặc hở hang như vậy, theo Qua Qua cùng nhau đi ra.
Chanh Tử đi buồng vệ sinh đem quần áo của mình nâng ra, ném lên giường.
Diệp Thiếu Dương liếc qua, phía trên cùng là một đôi nội y ren nhỏ màu đỏ, quả thực sáng mù mắt, lại nghĩ đến trên thân cô chỉ mặc một cái áo bào tắm...
“À thì, phòng tắm có áo bào tắm, ngươi đi thay đi.” Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, đuổi đi ý niệm tà ác, thế mà lại động tà niệm đối với yêu phó của mình, tuy cũng là tình thế mà dẫn tới, chỉ có một tia như vậy, vẫn cảm thấy rất mất mặt.
Chanh Tử không vui nói: “Sợ cái gì chứ, anh cũng không phải người ngoài.”
“Anh là không sợ, nhưng lát nữa bọn Tứ Bảo tới đây, bất tiện bao nhiêu chứ.” Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Chanh Tử ngẫm lại cũng đúng, vì thế vào phòng tắm đem áo bào tắm mặc vào, trở lại trong phòng ngủ, từ trong quần áo tìm ra một cái hộp nhỏ đồ trang điểm, mở ra, bên trong tràn đầy đều là bột phấn nhỏ vụn màu trắng, ở dưới ánh đèn phản xạ ra hào quang màu bạc trắng.
Đây là... Diêm tinh?
“Chỉ một chút như vậy, có thể đối phó mấy chục con đồng giáp thi?” Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút khó có thể tin.
Chanh Tử nói: “Một hai trăm con cũng đủ, anh không nên nhìn thì ít, diêm tinh này đều là muối biển tự nhiên áp súc, một hạt diêm tinh nồng độ có thể bằng với mấy chục lần muối ăn bình thường.”
“Thật hay giả?” Diệp Thiếu Dương nhịn không được đưa tay chấm mấy hạt, đưa vào trong miệng.
“Lão đại đừng!” Chanh Tử muốn ngăn cản đã muộn.
Một cảm giác mặn cổ, theo nhũ đầu lan tràn ra, Diệp Thiếu Dương hú lên quái dị, chạy về phía buồng vệ sinh, súc miệng ba lần, miệng vẫn mặn làm người ta phát điên, không có cách nào cả đành phải đem vòi sen mở ra, dùng vòi phun vào trong mồm mình ước chừng vài phút, vị mặn kia trong miệng vẫn lưu lại.
Từ buồng vệ sinh đi ra, Diệp Thiếu Dương chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân đều không ổn. Chanh Tử ở một bên xem mà vui vẻ.
Lúc này Tứ Bảo đẩy cửa tiến vào, trong tay đang cầm một cái hộp cơm, đặt ở trên tủ đầu giường: “Tôi vừa gọi đặt hàng, đến cùng nhau ăn.”
“Cái gì vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Vịt hầm muối.”
Diệp Thiếu Dương nghe thấy chữ “muối” này, oa một tiếng liền ói ra.
“Diêm tinh này, nên dùng như thế nào?” Tứ Bảo cầm hộp trang điểm đựng diêm tinh, hỏi.
“Khẳng định phải pha với nước, đồng giáp thi bình thường, nhắm chừng dùng nước muối này phun một chút, đồng giáp cũng sẽ tổn hại, nhưng đồng giáp thi vương kia khẳng định không được, nhắm chừng phải ngâm nó một lúc.” Diệp Thiếu Dương nói.
Tứ Bảo nói: “Cậu nói suông vậy, chúng ta nếu có thể bắt nó, còn dùng nước muối này ngâm nó làm gì?”
“Nghe ta nói hết đã.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn: “Chúng ta có thể mai phục, tỷ như làm một cái vại nước, đặt ở chỗ nào đó phải đi qua của cổ mộ, sau đó đem đồng giáp thi vương dẫn tới...”
Ý kiến này được mọi người đồng ý.
“Đến lúc đó tôi chọn chỗ đi. Tôi đã ở lại cổ mộ đó mấy trăm năm, quen thuộc nhất.” Lâm Tam Sinh nói.
“Vậy đối phó đồng giáp thi khác, dùng nước muối như thế nào?” Tứ Bảo nói: “Chung quy không thể đựng ở trong chậu rửa mặt để đi hắt chứ?”
Hắn nhắc cái này, quả thật đúng là vấn đề... Mấy người đều tự hỏi, cuối cùng Qua Qua vỗ ót: “Tôi có cách, dùng súng phun nước! Chúng ta có thể kiếm thêm chút súng phun nước, mỗi người cầm một cây, sau đó nhằm đồng giáp thi bắn, ha ha ha, nghĩ tới thôi đã có cảm xúc mà.”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau.
“Tôi cảm thấy biện pháp này có thể.” Tứ Bảo nói: “Cùng tiến hành.”
Diệp Thiếu Dương vỗ đùi: “Cứ làm như vậy!”
Sau khi thảo luận ra phương châm cụ thể, mọi người giải tán, ngay cả Qua Qua cũng cố ý hướng Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt, đi chỗ của Tứ Bảo để ngủ.
Diệp Thiếu Dương đi qua đóng cửa, trở lại phòng ngủ nhìn qua, Chanh Tử đã chui vào trong chăn, quần áo cũng đã cởi, bên ngoài chăn lộ ra hai vai, đang cầm Âm Dương Kính, coi như gương trang điểm, hướng khuôn mặt thon gọn bắt đầu soi từ trên xuống dưới.
Cô là yêu phó, đã dâng ra hồn tinh đối với Diệp Thiếu Dương, cho nên pháp khí của Diệp Thiếu Dương đối với cô không có bất cứ sự thương tổn nào.
Diệp Thiếu Dương đứng ở trước giường, chống nạnh nhìn cô, lập tức gãi gãi, nói: “Cô xác định ngủ ở đây?”
“Bằng không thì thế nào?” Chanh Tử đúng lý hợp tình: “Lão đại anh nếu không muốn ngủ với em, chỗ này không phải còn có một cái giường sao, em là yêu tinh của anh mà, anh không cần gò bó như vậy được không.”
Diệp Thiếu Dương rất muốn nói cho cô, cô nếu hiện ra chân thân còn tốt chút, bộ dáng hương diễm này của cô... Ngủ bên cạnh cô, rất khó không nảy sinh ý tưởng lạ, tôi tuy là thiên sư, nhưng cũng là nam nhân, hơn nữa là thanh niên mới lớn...
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Diệp Thiếu Dương đơn giản thu dọn mấy thứ, bảo cô tự mình ngủ cho ngon, bản thân ra khỏi cửa tới ngoài cửa của Tứ Bảo, gõ mở cửa phòng.
Tứ Bảo nhìn thấy hắn lập tức hiểu ngay, chỉ chỉ cách vách: “Cậu gõ nhầm cửa rồi, Lãnh Ngọc ở cách vách.”
“Hòa thượng lắm mồm, là phải xuống địa ngục.” Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, đẩy cửa đi vào, thấy Qua Qua chiếm một cái giường, đem nó đẩy ra, tự mình đi lên, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Quỷ thư sinh kia đâu?”
Tứ Bảo chỉ chỉ nóc nhà, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, một cái bóng người thật dài dán ở trên trần nhà, tóc cũng gỡ ra, từ phía trên buông xuống, khuôn mặt ở giữa còn hướng mình cười quỷ dị, bị dọa ngồi bật dậy.
“Ngươi làm gì vậy, muốn hù chết người ta à!”