Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 779: Chương 779: Chương 779: Liên minh bắt quỷ 2




Lâm Tam Sinh đem mái tóc tách ra đến hai bên, nói: “Tiểu sinh là quỷ, bay thấy thoải mái.”

“Vậy ngươi cũng bay qua chỗ khác đi!” Diệp Thiếu Dương giận không thể kìm được, lúc này một trên một dưới, vừa mở mắt liền nhìn thấy một con quỷ bay ở đỉnh đầu, cho dù là pháp sư, cũng không chịu được khẩu vị nặng như vậy.

“Vậy tôi đi tìm Mã thiên sư.” Lâm Tam Sinh trực tiếp xuyên qua vách tường, tiến vào phòng cách vách.

Diệp Thiếu Dương bảo Tứ Bảo và Qua Qua đừng quấy nhiễu mình, ngồi ở trên giường, đem giấy bút lấy ra, tiếp tục thôi diễn mấy thiên tâm pháp thổ nạp phía sau Lạc Thư, sau đó ghi lên giấy.

Tứ Bảo ở trên giường bên cạnh lấy di động chơi trò chơi, Qua Qua say sưa xem ở bên cạnh hắn, ba người không quấy rầy lẫn nhau, hoà thuận vui vẻ.

Một hơi thôi diễn ra hai thiên, Diệp Thiếu Dương cạn kiệt tinh lực, trực tiếp cắm đầu ngủ.

Sáng sớm hôm sau bị tiếng chuông di động đánh thức, ngồi dậy mới phát hiện Qua Qua ngủ ở trong lòng mình, đầu rúc ở dưới nách mình, một tay còn đặt ở trên ngực mình, vẻ mặt thỏa mãn.

“Móa!” Diệp Thiếu Dương một cước đem nó đạp tỉnh, Qua Qua vẻ mặt bi phẫn lại chui vào ổ chăn của Tứ Bảo.

Điện thoại là Tạ Vũ Tình gọi tới, nói cho hắn bốn mươi tám xử nam đã tìm được, khi nào cần hành động.

“Nhanh như vậy đã gom đủ?” Diệp Thiếu Dương rất kinh ngạc.

“Cậu nói xem, lão nương chị tìm tiểu nam sinh hỏi từng người có phải xử nam hay không, người ta còn tưởng chị muốn hẹn hò, thật sự là... Lão nương vì cậu danh tiết cũng từ bỏ rồi, đền chị như thế nào?”

Trong đầu Diệp Thiếu Dương hiện ra hình ảnh cô nói, nhịn không được cười ha ha.

“Chị tổng cộng tìm được hai mươi tám người rồi, đang đợi lệnh, cậu bao giờ hành động?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Là bốn mươi tám người, không phải hai mươi tám.”

“Chị chỉ có thể tìm được nhiều như vậy, hai mươi người còn lại, là Chu đại tiểu thư của cậu tìm đến.”

Diệp Thiếu Dương giật mình: “Chị... Tìm cô ấy hỗ trợ?”

“Bằng không thì sao, chị nghĩ cô ấy là bà chủ lớn, dưới trướng nhiều người, mấu chốt là chuyện của cậu cô ấy khẳng định hỗ trợ, cho nên tìm cô ấy, cô ấy đang đợi chị trả lời đó.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, đột nhiên nghĩ đến, Chu Tĩnh Như sẽ không cũng là lần lượt hỏi các tiểu tử của công ty cô ấy ai là xử nam chứ? Nhưng mặc kệ đi làm như thế nào, giúp đỡ vậy cũng đã đủ lớn rồi.

Lập tức đi qua đem Tứ Bảo đá tỉnh, đem tình huống nói ra, hỏi hắn khi nào có thể hành động, Tứ Bảo tỏ vẻ lúc nào cũng được, nhưng chuyện quan trọng cần thương lượng trước một chút trách nhiệm của mình, xác định đến lúc đó không có vấn đề.

Vì thế Diệp Thiếu Dương bảo Tạ Vũ Tình chạy tới trước, mọi người thảo luận. Sau đó gọi điện thoại cho Chu Tĩnh Như, bảo cô cũng đến.

Một giờ sau, mọi người ở nhà ăn dưới lầu gặp mặt.

Một lần nữa gặp được Diệp Thiếu Dương, Chu Tĩnh Như rất cao hứng, thỉnh thoảng hỏi hắn tình hình về Mao Sơn, yêu cầu hắn có rảnh dẫn mình cũng đi du ngoạn một chuyến, Diệp Thiếu Dương đáp ứng.

Tạ Vũ Tình ở trước mặt Diệp Thiếu Dương biểu hiện rất tùy ý, cũng không nhiều lời với hắn như thế nào, ngược lại bắt đầu nói chuyện phiếm với Chanh Tử, tính cách hai người gần như nhau, tán gẫu rất vui vẻ.

Sau đó đoàn người tới vệ sinh học viện, theo tường vây vòng đến phía sau núi, đi mãi tới đỉnh núi, quan sát con đường u linh.

Tứ Bảo quan sát trước một phen, sau đó bắt đầu an bài trận pháp, nói cho đám người Tiểu Mã và Nhuế Lãnh Ngọc đến lúc đó nên làm như thế nào, rủ rỉ nói ra từng bước một, mọi người ghi nhớ.

“Vậy khi nào bắt đầu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Đêm nay đi. Đêm khuya mười một giờ, giờ Tý canh ba, âm cực phản dương, Bồ Đề Chân Hỏa của ta cũng có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.”

Tứ Bảo bảo Tạ Vũ Tình và Chu Tĩnh Như hai người đem xử nam do các cô tìm đều đưa tới, cũng nói với bọn họ, có sự chuẩn bị tâm lý, bằng không vừa thấy quỷ đều bỏ chạy, vậy thì thực sự xong đời.

Sau khi trở lại khách sạn, vẫn là Chu Tĩnh Như ra tay hào phóng, trực tiếp bao đại hội trường, sau đó gọi điện thoại cho một trợ lý của công ty, bảo an bài hai chiếc xe khách lớn, sau khi hội hợp đám người của Tạ Vũ Tình cùng nhau lái xe tới.

“Em tìm đều là nhân viên công ty em?” Diệp Thiếu Dương chờ sau khi cô cúp điện thoại thì hỏi.

Chu Tĩnh Như gật gật đầu: “Đều là một số người mới, vừa tốt nghiệp đại học, dù sao... Ừm, xử nam không quá dễ tìm.”

Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ gãi gãi đầu: “Thật sự là làm khó em rồi.”

“Không sao cả, dù sao bản thân em sẽ không đi nói chuyện này, em là bảo cha em an bài xuống.”

“Chu thúc thúc!” Diệp Thiếu Dương giật mình: “Ông ấy có hay không... Cảm giác rất kỳ quái?”

“Có, mới đầu nói là quấy phá, nhưng em vừa nói là anh cần, lập tức xử lý.” Chu Tĩnh Như cười cười: “Cha em đối với anh ấn tượng đặc biệt tốt, biết chuyện ngươi làm, nhất định là có đạo lý.”

“Cái này...” Diệp Thiếu Dương trở nên có chút xấu hổ.

Đợi sắp một giờ, hai chiếc xe khách lớn chạy tới, đầu tiên là một đội cảnh sát đi đến, chừng hai ba mươi người, làm nhân viên khách sạn sợ hãi, quản lí cuống quít đến giao thiệp, đi đầu là Kỳ Thần, nói cho quản lí là đang chấp hành nhiệm vụ, đuổi đi, rồi đi thẳng vào phòng họp.

Một đội bạn trẻ trang phục thành phần tri thức đi theo phía sau, đều là người của Chu Tĩnh Như.

Tạ Vũ Tình ra mặt an bài mọi người ngồi xuống, đám người Diệp Thiếu Dương thì ngồi ở đài chủ tịch, cảm giác cực kỳ không được tự nhiên.

Tứ Bảo bắt đầu nói rõ tình huống với mọi người, cùng việc cần bọn họ làm, những cảnh sát kia còn tốt, trước khi tới đã có chút chuẩn bị, hơn nữa đại bộ phận đều là một ngành với Tạ Vũ Tình, đối với sự kiện thần quái có chút tiếp xúc, các bạn trẻ của công ty Chu Tĩnh Như vừa nghe nói ma quỷ quấy phá, ai cũng cực kỳ kinh ngạc.

Nhưng đại bộ phận mọi người vẫn biểu hiện ra sự tò mò mãnh liệt, dù sao nhiều người như vậy cùng một chỗ, không thế nào có thể cảm giác được sợ hãi, ai cũng nóng lòng muốn thử.

Chờ Tứ Bảo nói xong, Tạ Vũ Tình bảo Kỳ Thần đem dãy số các viên công kia đều ghi lại, đi lên đài chủ tịch, rất nghiêm túc nói: “Tôi cảnh cáo các cậu, chuyện các cậu tham dự thuộc về cơ mật cao độ, một khi tiết lộ ra ngoài, tôi sẽ truy tra đến cùng, chỉ cần tra ra người để lộ bí mật, hậu quả các cậu tự mình nghĩ đi.”

Mọi người vội vàng gật đầu tỏ thái độ.

Đối với phương diện để lộ bí mật, Diệp Thiếu Dương trái lại không lo, đến lúc đó đem di động của bọn họ thu lại, chỉ cần không có hình ảnh cùng video tuồn ra, cho dù bọn họ khẳng định sẽ nói cho người thân cận, truyền miệng với nhau, cũng không mấy ai sẽ tin tưởng, dù sao loại chuyện này đối với người thường mà nói... Quá nhảm nhí.

Chỉ cần không tạo thành ảnh hưởng trên xã hội, thì không có gì phải lo lắng.

Chờ sau khi tất cả đều an bài tốt, Chu Tĩnh Như thổ hào này trực tiếp bao đại sảnh khách sạn, mời toàn bộ mọi người ăn cơm chiều, sau đó an bài bọn họ ca hát đánh bài. Đám người Diệp Thiếu Dương thì trở lại trong phòng đi chuẩn bị.

Diệp Thiếu Dương đem pháp khí có thể sử dụng tới mang hết ở trên người, chuẩn bị đầy đủ, Nhuế Lãnh Ngọc có Tùng Văn Cổ Định Kiếm, đem Toái Hồn Trượng tạm thời cho Tiểu Mã mượn dùng.

Pháp khí này là sư phụ của cô tỉ mỉ chế tạo, không cần bất cứ phù ấn pháp thuật nào để kích phát, dựa vào là cương khí bản thân pháp sư cùng linh lực của pháp khí, đơn giản, nhưng tràn ngập bạo lực, phù hợp tình huống Tiểu Mã hiện tại, quả thực yêu thích không nỡ buông tay.

“Có lòng tin không?” Tạ Vũ Tình nhìn Diệp Thiếu Dương, lần đầu tiên hiển lộ ra lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.