Chu Tĩnh Như cũng bổ sung nói: “Lần này không cho phép anh mạo hiểm nữa!”
Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, nhìn nhiều bạn bè như vậy, còn có hai quỷ một yêu, cười cười nói: “Liên minh bắt quỷ chúng ta trăm trận trăm thắng.”
“Liên minh bắt quỷ, cái này hay!” Qua Qua nhìn quanh, trừ bỏ mấy người này, lão Quách cũng đến, tuy hắn ở trên việc làm phép không thể giúp gì, chủ yếu là đến giải quyết hậu quả, quét tước chiến trường.
“Quách lão là hậu cần, Vũ Tình tỷ là tình báo viên cùng phụ trợ, Tĩnh Như tỷ tỷ là... đúng, tài trợ nhân viên, phụ trách tài trợ cùng cung cấp nhu cầu, lão Đại và Lãnh Ngọc tỷ là tuyệt đối chủ lực, chúng ta là đồng lõa... Không đúng, trợ thủ.”
“Còn có tôi.” Tiểu Mã thần thái phấn khởi giơ tay: “Trước kia tôi là long bộ, hiện tại tôi cũng là thiên sư!”
Lão Quách cũng cảm thấy rất hứng thú đối với đề nghị “Liên minh bắt quỷ” này, nhìn quanh mấy người một chút, nói: “Còn thiếu mấy người, Tiểu Thanh Tiểu Bạch, còn có hà cơ Mỹ Hoa kia, ồ đúng rồi, còn có Nhạc Hằng, mặt hàng này cũng lợi hại, ra tay mau lẹ, là thích khách một kiếm phong hầu.”
“Còn có tôi.” Một bóng người từ bên hông Diệp Thiếu Dương bay ra, chính là Trần Lộ, nơi này có một số người chưa từng gặp cô, bị dọa giật mình.
Trần Lộ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi là đại tẩu của hắn, liên minh này của mấy người cũng phải có một phần của tôi.”
Diệp Thiếu Dương rất là cạn lời, nhưng cũng không khỏi cẩn thận nhìn quét mọi người một cái, nếu quả thật là liên minh mà nói, có lẽ nên đem Dương Cung Tử cũng tính cả vào? Nhưng người ta có lẽ khinh thường chơi với đám người mình, nhưng ít ra cũng là người ngoài biên chế.
“Tiểu sinh cũng gia nhập...” Lâm Tam Sinh ngập ngừng nói: “Tiểu sinh trước kia từng làm quỷ quân sư, làm quân sư cho các người là được rồi, bày mưu tính kế, phân tích tình hình địch, là thứ tiểu sinh am hiểu.”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói: “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, chờ diệt xong đồng giáp thi vương, ngươi nhanh chóng đi đầu thai cho ta!”
Lâm Tam Sinh cũng không tranh luận, giảo hoạt cười: “Cái này để bàn sau, bàn sau.”
Qua Qua vỗ tay nói: “Thật hy vọng liên minh chúng ta khi nào có thể cùng nhau hành động, đánh khắp thiên hạ.”
Tứ Bảo hào hùng vạn trượng nói: “Đối phó Tử Nguyệt không cần thiết, tương lai chinh phạt bốn phương quỷ khấu, đạp phá Thái Âm sơn, mới cần mọi người đồng lòng, hào hùng cỡ nào chứ, đến lúc đó công đức của Thiếu Dương, chưa chắc sẽ kém Chung Quỳ thiên sư!”&Diệp Thiếu Dương trợn trắng mắt, mình từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới những điều này, nhưng nghĩ lại, những người bạn tốt này không nói, chỉ là quỷ phó yêu phó, mình quả thật đã thu không ít, đã trở thành một thế lực, chuyện này cũng là mình ban đầu xuống núi không ngờ tới, nhưng rất thú vị.
Tạ Vũ Tình phát biểu ý kiến: “Cái gì liên minh bắt quỷ, không dễ nghe một chút nào, chờ tỷ quay về nghĩ cái tên thật ngầu.”
Chu Tĩnh Như gọi tới nhân viên phục vụ, gọi một thùng bia, chia cho mỗi người, tỏ vẻ chúc mừng liên minh thành lập.
Qua Qua còn muốn đem đám người Tiểu Thanh kêu lên, Diệp Thiếu Dương không cho phép, như vậy thì thật sự chơi lớn rồi.
“Đến, cạn ly vì liên minh bắt quỷ!”
“Chém giết bốn phương quỷ khấu!”
“San bằng Thái Âm sơn!”
“Đồ ma chứng đạo!”
“Đúc lại lục đạo luân hồi!”
Tứ Bảo đề nghị được mọi người hưởng ứng, Diệp Thiếu Dương cạn lời nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, hai người đều cảm thấy có chút buồn nôn, nhưng cũng không đành lòng làm mất hứng thú của mọi người, cũng cùng mọi người cụng ly, uống một ngụm bia. Ngay cả mấy con quỷ bọn Lâm Tam Sinh cũng tham lam hít một hơi rượu...
“Những người này, rất có ý tứ.” Ngoài cửa sổ cách đó không xa, một người mặc đạo bào màu xanh ngồi ở trên cành cây, biến mất ở trong bóng đêm, nghe tiếng hoan hô cười nói từ trong phòng bay ra, khóe miệng hiện lên một mảng ý cười quái dị.
Ở trên ngọn cây phía sau hắn, một nữ tử mặc áo bào trắng đứng, mũ treo ở sau đầu, bóng đêm cũng không che giấu được tuyệt thế dung nhan của cô, chính là Dương Cung Tử mà Diệp Thiếu Dương trước đó nghĩ trong lòng.
“Từ cổ chí kim, giới pháp thuật từng có các loại tông môn, lưu phái, còn chưa bao giờ có một liên minh kỳ quái như vậy, đạo, Phật, tán tu, thậm chí còn có quỷ yêu, còn có người thường phụ trách hậu cần cùng tài chính.” Người áo xanh nhẹ nhàng lắc đầu, phun ra hai chữ: “Làm bậy.”
Dương Cung Tử đi tới, nhìn góc nghiêng khuôn mặt hắn gần như hoàn mỹ, nói: “Ta trái lại cảm thấy rất có ý tứ, tin tưởng bọn họ có thể làm ra một ít đại sự. Đạo Phong, thời đại đã khác, ngươi một kiếm chém giết mười hai âm thần, ba đại vu ma, xông vào lục đạo luân hồi, nhưng ngươi chung quy là một mình chiến đấu, cho dù ngươi quả thật là ‘Nhân gian đạo thần’ .”
Đạo Phong ngồi ở trên cành cây, trong tay thưởng thức một cành cây, nói: “Cho nên, ta hiện tại không phải một con người.”
Dương Cung Tử nói: “Cái này khác, những kẻ đó đều là thủ hạ của ngươi, nhưng nhìn xem những người bên cạnh Diệp Thiếu Dương, đều là tâm phúc tri kỷ của hắn, chỉ cần có hắn, những người này còn có lực ngưng tụ, hơn nữa không giống với cùng đám hòa thượng đạo sĩ lão khí hoành thu trước kia, nói không chừng thật có thể làm được đại sự gì.”
“Ta trái lại hy vọng, tương lai thời điểm đối mặt hắn, hắn sẽ so với hiện tại mạnh hơn chút.” Đạo Phong không quay đầu lại, thanh âm không mang theo một chút cảm xúc: “Ngươi có thể đi rồi, ít nhất ta hiện tại không muốn giết ngươi.”
Dương Cung Tử khinh miệt cười: “Ta ở thế giới trong gương, đã tu thành ba đạo hỗn độn thiên thể, ngươi xác định có thể giết ta?”
Đạo Phong lúc này mới liếc cô một cái, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Thử chút?”
“Bây giờ không thử với ngươi.” Dương Cung Tử dang đôi tay, phá không mà đi: “Chờ yêu vương xuất thế, ta sẽ chiến với ngươi một trận, thua, ngươi vĩnh viễn lưu lại!”
“Yêu vương.” Khóe miệng Đạo Phong cong lên một cái mỉm cười khinh miệt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn tinh tượng trên bầu trời, mắt thật lâu không chớp lấy một lần.
Không có ai biết hắn đang nghĩ cái gì.
Một lát sau, hắn hơi cúi đầu, dùng thanh âm lạnh tới cực điểm nói: “Ai cho phép ngươi đi lên.”
Một bóng người màu đen từ trong bóng cây dần hiện ra, lại là một người trung niên không có khuôn mặt, đối với Đạo Phong khom người cúi đầu.
“Ngươi phải biết, ngươi hiện tại không phải thượng cổ tà thần, ngươi chỉ là một đầy tớ của ta, tốt nhất đừng ở trước mặt ta biểu hiện quá có cảm giác tồn tại.”
Thượng cổ tà thần lập tức gục xuống, toàn thân hầu như phát run lên, giọng run rẩy nói: “Thuộc hạ không dám!”
Đạo Phong lúc này mới cho phép nó đứng dậy, báo cáo tình huống.
“Thuộc hạ điều tra được, Ngọc Tịnh Bình quả thật còn ở trên Nga Mi sơn, dưới Nga Mi sơn có miếu nhỏ thoạt nhìn không bắt mắt, bên trong thờ Quan Âm đại sĩ, Ngọc Tịnh Bình đó cung phụng ngay tại trong miếu, có một lão ni cô phụ trách trông coi, mỗi ngày ở Phật đường niệm kinh, thuộc hạ biết lão ni cô này khẳng định không đơn giản, chưa tùy tiện hành động, sau khi điều tra được tình huống, vội vàng chạy về phục mệnh.”
“Tốt lắm, chúng ta đi Nga Mi sơn.” Đạo Phong đứng lên, quay đầu hướng cửa sổ phòng Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua, cười nhẹ: “Thuận tiện đi nơi đó chờ vị sư đệ này của ta.”
Hai bóng người lướt qua trên không.
Buổi tối ngoài chín giờ, đoàn người Diệp Thiếu Dương xuất phát.
Bởi vì khách sạn cách vệ sinh học viện không xa, mọi người không ngồi xe, trực tiếp đi qua.